Editor: iam_linh
Beta: Sakichan
Mẹ Hà nói chuyện mười phần thành khẩn, ánh mắt cũng mang theo vài phần khó xử, dừng ở trong mắt cô gái, vậy mà có chút không đành lòng.
Rõ ràng miến chua cay này bán đắt, nhưng nghe xong lời nói của mẹ Hà, cô ấy có cảm giác như chính mình đang khi dễ người khác?
Ngẫm lại hương vị của chén miến chua cay kia, người ta chỉ cần mười đồng mà thôi, cũng không có chuyện gì lớn.
Tiền nào của nấy!
Cô gái rất nhanh liền nghĩ thông suốt, sảng khoái lấy ra hai mươi đồng đưa có mẹ Hà: "Tay nghề nhà dì thật sự rất tốt.
Như vậy, lại bán cho cháu một phần, cháu muốn đóng gói mang đi!"
Món ăn ngon như vậy, nói thế nào cô ấy cũng phải mang một phần về chia sẻ cho bạn tốt!
Mẹ Hà không nghĩ tới đối phương dễ dàng chấp nhận cái "giá trên trời" của món miến chua cay của nhà mình như thế, có chút mờ mịt nhận hai mươi đồng kia.
Phó Vịnh Hạm ở bên kia cũng tay chân lanh lẹ bắt đầu nấu miến.
Cuối cùng, cô gái vui vẻ rạo rực rời đi với phần miến chua cay trong tay.
Mẹ Hà nhéo hai mươi đồng trong tay mới phục hồi lại tinh thần.
Mà sau khi phục hồi lại tinh thần, trong lòng bà lập tức mừng rỡ như điên.
Không nghĩ tới một chén miến chua cay nhỏ như thế, mà thật sự có thể bán ra giá cao như vậy!
Mười đồng, chính là bằng mười cái màn thầu lúc trước!
Hơn nữa chi phí của một chén miến chua cay, có khi cònn không bằng chi phí làm mười cái màn thầu!
Mẹ Hà đối với chuyện sẽ nhanh chóng kiếm được số tiền lớn mà con gái nói, đã có chút tin tưởng.
Nói đến cũng kỳ lạ, từ khi khai trương kiếm được tiền, khách tới ăn miến chua cay càng ngày càng nhiều.
Hơn nữa, tay nghề Phó Vịnh Hạm rất tốt, khách đã ăn qua đều khen không dứt miệng, đứng tại chỗ khen ngợi không thôi, hấp dẫn vô số người qua đường dừng bước.
Nhìn lại thời gian này cũng sắp đến giờ cơm, trước cửa tiệm rất nhanh liền tụ tập lượng lớn người chờ đợi.
Mẹ Hà cùng Tiêu Trùng rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.
Phó Vịnh Hạm vẫn phụ trách nấu miến, mẹ Hà thì cầm chén đũa, thêm gia vị cộng với thu tiền, Tiêu Trùng phụ trách tạp vụ, nơi nào có yêu cầu thì ông ta sẽ xuất hiện ở đó.
Đặc biệt là thùng rác họ mang đến, tất cả đều do Tiêu Trùng xử lý, chỉ cần thùng rác vừa đầy, Tiêu Trùng sẽ lập tức mang thùng rác đến thùng rác công cộng của phố ăn vặt để đổ, như vậy sẽ đảm bảo xung quanh quầy hàng luôn luôn sạch sẽ, không chồng chất quá nhiều rác rưởi.
Càng gần đến giữa trưa, quán ăn lại càn bận, trước xe đẩy của Phó Vịnh Hạm liền xếp thành hàng dài.
Bởi vì không đủ bàn ghế, nhiều người sốt ruột chủ động tỏ vẻ bọn họ không cần chỗ ngồi, chỉ cần nhanh nhanh cho họ một phần miến chua cay là được.
Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được vì sao Phó Vịnh Hạm một hai phải lôi kéo Tiêu Trùng đến hỗ trợ.
Nếu chỉ có hai mẹ con ở đây bận rộn, chỉ sợ sẽ không thích ứng được công việc cường độ cao như thế.
Phó Vịnh Hạm vẫn bộ dáng vững như núi Thái sơn, cô bình tĩnh đứng sau bệ bếp, nấu miến đâu vào đây, một chén lại một chén miến chua cay ra lò, cũng không khiến cô cảm thấy nửa phần áp lực.
Có lẽ vì nhìn thấy Phó Vịnh Hạm bình tĩnh, quán ăn ồn ào cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Mặc kệ là khách chờ ăn miến chua cay, hay người đi ngang cửa trung tâm thương mại, mọi người đều mạc danh kỳ diệu an tĩnh lại, tò mò nhìn động tác trên tay của Phó Vịnh Hạm.
Tu luyện Dưỡng Thân Quyết lần nữa, hiện giờ Phó Vịnh Hạm so với khi mới ra viện khác nhau rất lớn, tuy nhìn cô có chút gầy yếu, nhưng trên mặt đã có chút thịt, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều, làm cho cô thoạt nhìn có chút khí phách, một chút suy yếu cũng không thấy, cũng thêm vài phần xinh đẹp.
Nếu không tính đến cô là đầu bếp, chỉ với gương mặt này cũng có thể để người ta ngoái lại vài lần.
Đương nhiên, biến hóa trên người Phó Vịnh Hạm vẫn là khí chất.
Phó Vịnh Hạm mặc tạp dề bình thường màu trắng không có một chút hoa văn nào đứng ở đó, chẳng những không bị tạp dề thô ráp che đi thần sắc, ngược lại tôn lên khuôn mặt của cô vài phần, tôn lên đôi mắt bình tĩnh tự nhiên kia.
Loại bình tĩnh tự nhiên này, chỉ có người mạnh mẽ mới có thể biểu hiện ra.
Chỉ cần có người chú ý tới thần thái của cô, liền sẽ không kìm được bị cô hấp dẫn, đó là một loại cảm giác thuần túy không mang theo bất cứ tì vết nào.
Mỗi một động tác khi cô nấu miến, phảng phất như mang theo luật động, làm người ta khi nhìn thấy lập tức bình tĩnh lại, như chờ đợi mỹ thực là một sự kiện rất quan trọng.
Thời điểm Lâm Dư Ngang từ văn phòng đi xuống, còn chưa đi đến cửa trung tâm thương mại, từ xa liền thấy chen chúc đầy đầu người ở chỗ khu trống lúc trước của trung tâm thương mại.
Trong lòng anh ta không nhịn được nói thầm một câu.
Không nghĩ rằng cô gái kia lại lợi hại như vậy, ngày đầu tiên khai trương mà có thể hấp dẫn nhiều người xếp hàng chờ ăn như thế.
Đứng ở bậc thang ngay cửa trung tâm thương mại, Lâm Dư Ngang liếc mắt một cái liền thấy Phó Vịnh Hạm trong đám người.
Trên mặt cô không có biểu tình gì, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm nồi canh xương heo lớn.
Đến cả việc lấy miến, cô thậm chí không cần liếc một cái, chỉ nhanh chóng cầm một ít miến thả vào trong nồi, không chút nào để ý.
Không chút để ý như vậy, cũng không phải chỉ mỗi Lâm Dư Ngang phát hiện, tất cả mọi người đứng gần quán ăn cũng phát hiện.
Nhưng việc này cũng làm cho mọi người ngạc nhiên.
Bởi vì mọi người nhìn kỹ, rốt cuộc phát hiện, mặc dù cô gái này không cần nhìn, nhưng số lượng cô lấy miến vĩnh viễn đều bằng nhau!
Không nhiều không ít, nhưng vừa đủ phân lượng một chén!
Có khách không tin chuyện này nên kết bạn cùng người khách đem phần miến chua cay kia so sánh với nhau, cuối cùng không thể không thừa nhận, phân lượng miến chua cay của bọn họ lại giống nhau, không thể biết được khác nhau như thế nào.
Cô gái này tuyệt không đơn giản!
Có thể luyện đến như thế, không phải công phu mười năm thậm chí vài chục năm là không thể, ngoài ra không có khả năng làm được như thế.
Khó trách nhìn cô gái này còn trẻ như thế, liền dám một mình mở quán ăn ngay cửa trung tâm thương mại!
Lòng hiếu kỳ của mọi người đối với Phó Vịnh Hạm càng sâu, thậm chí có người suy đoán có phải hay không cô đã luyện từ nhỏ.
Lâm Dư Ngang vốn tính toán đến xem náo nhiệt chỗ Phó Vịnh Hạm.
Anh ta không tin quán miến chua cay của Phó Vịnh Hạm có thể ở trung tâm thương mại buôn bán tốt được.
Nhưng dù sao cũng là kiếm tiền cho trung tâm thương mại, hơn nữa hợp đồng của Phó Vịnh Hạm do anh ta dốc hết sức mới được ký kết, dù như thế nào cũng sẽ chú ý nhiều hơn.
Hơn nữa, anh ta một mình thương lượng hợp đồng sau đó còn bị mất mặt trước cô, thật sự cũng có một chút hứng thú..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...