Editor: iam_linh
Beta: Sakichan
Bánh bao mà Phó Vịnh Hạm gói, độ dày vỏ bánh gần như đều giống nhau, không có nửa điểm khác biệt.
Vỏ bánh có độ dày vừa phải, không đến mức vừa đụng liền rách, nhưng khi cắn một miếng lại có thể đụng đến nhân thịt ở bên trong.
Đẹp nhất vẫn là từng nếp gấp phía trên bánh bao, xinh đẹp như một đóa hoa, hơn nữa lúc hấp xong, đóa hoa càng thêm rõ ràng, phảng phất như để lâu cũng sẽ không thay đổi hình dáng, làm người ta không đành lòng cắn xuống.
Lúc Phó Vịnh Hạm hấp gần xong bánh bao, cháo gạo kê cũng đã được nấu xong.
Rõ ràng đều là những nguyên liệu đơn giản, gạo mua ở chợ cũng là loại bình thường, nước cũng là nước máy trong viện, chỉ là bỏ thêm vào cháo một ít hạt bắp mà thôi, không phải nguyên liệu hiếm lạ gì nhưng khi cháo đã nấu xong, mùi hương thật khiến người ta hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi!
Quá trình cô vo gạo nấu cháo và hấp cơm hơi không giống nhau một chút, nhưng cũng phức tạp giống nhau, đều làm bật lên hương vị của gạo.
Cũng chỉ có như vậy cháo gạo kê nấu ra mới có thể ngon nhất.
Mẹ Hà không ở lại ăn cơm, mà dùng hộp cơm đựng một ít cháo, rồi vội vàng đạp xe ba bánh đi.
Phó Vịnh Hạm cũng muốn đi theo buôn bán, lại bị mẹ Hà trầm mặt ngăn cản.
Thời điểm nấu nướng bà không thể giúp gì nhiều, nhưng bây giờ chỉ bán bánh bao mà thôi, vì thế không cần Phó Vịnh Hạm đi cùng.
Bà nhìn con gái bận rộn cả một ngày, làm sao có thể để con gái tiếp tục đi cùng nữa?
Phó Vịnh Hạm thế nào cũng không tranh luận lại mẹ Hà, đành phải bất đắc dĩ ở nhà.
Chờ tiễn mẹ Hà ra cửa rồi quay trở lại, liền thấy nồi cháo mà mình nấu trước đó đã bị Tiêu Trùng uống hết một nửa.
Cô mặt vô cảm nhìn qua hướng Tiêu Trùng.
Đang húp cháo một cách nhiệt tình, Tiêu Trùng như nhận thấy gì đó, người hơi cứng lại, ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Phó Vịnh Hạm.
Yết hầu ông ta trượt xuống, cháo nóng bỏng liền đi xuống theo, nóng đến nỗi ông ta vội vàng đặt chén trong tay xuống nhảy dựng lên.
Phó Vịnh Hạm làm ngơ Tiêu Trùng đang "quơ tay múa chân", bình tĩnh múc cho mình một chén cháo, liền lấy ra bánh bao mẹ Hà lưu lại, thong thả ung dung uống cháo.
Tiêu Trùng nhảy dựng hồi lâu, lại rót cho mình hai ly nước lạnh lớn, lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Ông ta ngượng ngùng chạy bước nhỏ đến bên cạnh Phó Vịnh Hạm, nghĩ muốn uống xong chén cháo và hai cái bánh bao, lại sợ khí thế cường đại của Phó Vịnh Hạm, nên không dám vọng động, chỉ phải nhìn mỹ vị đặt trên bàn, nuốt nuốt nước miếng.
Phó Vịnh Hạm uống ngụm cháo, lúc này mới chậm rãi nói: "Chú Tiêu, ngồi xuống nói chuyện đi."
"Được rồi!"
Tiêu Trùng vui vẻ lên tiếng rồi vội ngồi xuống.
Phó Vịnh Hạm chủ động đưa cho Tiêu Trùng một cái bánh bao, khiến Tiêu Trùng cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng trong lòng lại càng thêm sợ hãi.
"Chú Tiêu, để chú đến quán ăn ven đường của mẹ con cháu hỗ trợ, tuy rằng chú đồng ý, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút không muốn có phải không?" Phó Vịnh Hạm đột nhiên hỏi.
Tiêu Trùng không nghĩ tới Phó Vịnh Hạm sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này, cảm thấy hoảng sợ, cháo trong miệng cũng không rảnh lo đến nữa, vội nói: "Không phải đâu, đương nhiên không có chuyện không muốn!"
Nói giỡn, dù ông ta thật sự không muốn cũng không thể thừa nhận ở trước mặt Phó Vịnh Hạm!
Nếu thừa nhận, nhìn Phó Vịnh Hạm bất động thanh sắc như thế nhưng có năng lực ngáng chân người ta, ông ta sau này còn có ngày lành để trôi qua sao?
Phó Vịnh Hạm nếu đã hỏi ra như thế, tự nhiên trong lòng cũng đã có một phần đáp án.
Cô căn bản không tin lời Tiêu Trùng nói.
Nhưng cô cũng không để ý lời nói của Tiêu Trùng là thật hay giả.
Chỉ cần Tiêu Trùng ở trước mặt cô thành thành thật thật, mọi chuyện đều dễ nói.
Năm đó, Ngự Thiện Phòng có nhiều người như vậy, cơ hồ mỗi người đều có một chút ít tâm tư riêng, nhưng vậy thì thế nào?
Cuối cùng, ngồi lên vị trí tổng quàn Ngự Thiện Phòng, vẫn là cô!
Cuối cùng, người ở Ngự Thiện Phòng nói một không hai, cũng là cô!
"Chú Tiêu, nếu chú thật sự không muốn đi quán ăn hỗ trợ, cứ việc nói thẳng với cháu, cháu sẽ không miễn cưỡng chú." Trên mặt Phó Vịnh Hạm không có biểu tình gì, "Bất quá, có câu cháu muốn nói trước.
Nếu chú đã đồng ý việc hỗ trợ, chúng ta cũng nên tuân thủ một ít quy củ.
Quy củ của cháu tuy không nhiều, nhưng có tiêu chuẩn.
Đến lúc đó, nếu chú Tiêu phạm phải, vậy thì không thể trách cháu chưa báo trước."
Hô hấp Tiêu Trùng tạm ngừng một lát.
Ông ta nghe ra được, Phó Vịnh Hạm nói lời này rất nghiêm túc.
Hoặc là không đi, nếu đã đi thì nhất định phải làm cho tốt!
Trên thực tế, trong lòng Tiêu Trùng cũng đã suy xét vấn đề này vô số lần.
Với ý của ông ta, ông ta đương nhiên không muốn đem mình giữ chặt trong quán ăn nhỏ ven đường.
Nhưng lúc trước Phó Vịnh Hạm cũng đã nói, tuổi tác ông ta cũng không nhỏ, hiện tại có thể sinh hoạt hỗn loạn như thế, nhưng tương lai thì sao?
Phó Vịnh Hạm là một cô gái nhỏ còn biết giúp trong nhà kiếm tiền, ông ta là một người đàn ông trung niên, cũng nên làm chuyện nghiêm túc.
Huống chi, trong lòng Tiêu Trùng có dự cảm, đi theo Phó Vịnh Hạm làm việc, tiền đồ tương lai không cần nói!
Căn cứ vào đó mà suy xét, hôm nay Tiêu Trùng thành thành thật thật đi theo Phó Vịnh Hạm chạy cả ngày, cũng không thèm chạy đi nhậu nhẹt.
Hiện giờ lại bị Phó Vịnh Hạm trịnh trọng hỏi như thế, trong lòng Tiêu Trùng dù còn chút không cam lòng thì ngay lúc cũng đã biến mất.
Xem ra bản thân cũng không phải là lâm thời bị bắt tới làm việc.
Tóm lại vẫn có chút phân lượng đấy nhỉ.
ngôn tình ngược
Tiêu Trùng buông chén đũa trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phó Vịnh Hạm nói: "Tiểu Phó, cháu yên tâm, Tiêu Trùng chú ngày thường tuy bị khinh thường, nói chú là lưu manh, nhưng chú biết cái gì gọi là giữ lời hứa! Nếu chú đã đồng ý hỗ trợ, lại nhận tiền lương của cháu, thì nhất định sẽ làm tốt công việc của mình.
Đến lúc đó nếu có chỗ nào chú làm không tốt, cháu cứ việc nói với chú, không cần chừa mặt mũi cho chú, hoặc khấu trừ tiền lương của chú cũng được!"
Phó Vịnh Hạm nghe vậy nâng lên mi mắt, có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Trùng một cái, không nghĩ tới một người du thủ du mục như ông ta lại có thể nói được lời như thế.
Quả nhiên, mặc dù ở thời đại nào, cũng không thể coi khinh bất cứ ai.
Phó Vịnh Hạm gật gật đầu: "Chú Tiêu nói những lời này cháu cũng yên tâm rồi.
Cháo sắp nguội rồi, chú Tiêu nên ăn trước đi."
Thấy Phó Vịnh Hạm không nhắc lại chuyện này nữa, trong lòng Tiêu Trùng cũng nhẹ nhàng thở ra, yên tâm há to miệng ăn cháo.
Buổi sáng 9 giờ rưỡi ngày hôm sau, Phó Vịnh Hạm mới đến sân nhà Tiêu Trùng.
Mà lúc này, Tiêu Trùng và mẹ Hà đã sớm chuẩn bị xong tất cả đồ vật.
Hôm nay Phó Vịnh Hạm không làm bữa sáng cho hai người, chỉ kiểm tra một chút đồ vật đã chuẩn bị, xác định không có gì sai sót, liền theo hai người ra cửa, xuất phát về hướng trung tâm thương mại Hi Hòa.
Chờ bọn họ đến trung tâm thương mại Hi Hòa, đã hơn 10 giờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...