Tuy Phó Vịnh Hạm có một thân bản lĩnh không tệ nhưng nguyên liệu có hạn, còn bị Phó Vịnh Hạm ghét bỏ nên đồ có thể sử dụng không nhiều, có thể làm ra một bát mì như vậy đã là cực hạn của cô rồi.
Tuy rằng ngửi mùi không thơm lắm, màu sắc cũng nhạt nhòa nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác muốn ăn.
Hôm nay Hà Ngọc đã bôn ba cả ngày, vừa mệt vừa đói nên đối với bát mì con gái làm cho vẫn rất mong chờ mà động đũa.
Chỉ là mới gắp một đũa mì cho vào miệng, bà nhận ra mình không nên xem thường bát mì này.
Tuy chỉ có nước lèo đơn giản, trong mì cũng không được trộn thêm bất kỳ món gì nhưng qua tay Phó Vịnh Hạm, mùi vị lại hoàn toàn khác biệt so với những người khác làm.
Nhất là sợi mì được nhào kéo rất hoàn hảo, vừa mềm vừa dai ăn rất vừa miệng, khiến người ta khó mà miêu tả chính xác được tư vị.
Ăn một ngụm mì rồi lại húp một muỗng nước lèo, sống bốn mươi năm rồi mà đây là lần đầu tiên Hà Ngọc được nếm món mì sợi mỹ vị như vậy.
Một bên Phó Vịnh Hạm chậm rãi ăn mì của mình, một bên là Hà Ngọc không để ý hình tượng hút mì sùm sụp.
Vốn bát của Hà Ngọc còn nhiều hơn so với Phó Vịnh Hạm nhưng cô mới ăn được nửa bát, bà đã ăn hết phần của mình, đến cả một giọt nước cũng không còn!
Húp một ngụm nước lèo cuối cùng, Hà Ngọc thở ra một hơi dài, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng sung sướng.
Bà nhìn cái bát trống trơn trong tay, lại nhìn con gái còn đang ăn, có chút chần chờ hỏi: "Hạm Hạm, tay nghề làm mì sợi này cũng là học được lúc làm công ở căn tin trường sao?"
Trừ chỗ đó ra, Hà Ngọc thật không nghĩ ra làm sao con gái có thể học được bản lĩnh làm mì ngon như vậy.
Lúc trước còn ở thôn Dương Triển, bởi vì nhà nghèo, công việc ngoài ruộng cũng rất nhiều nên Phó Vịnh Hạm trừ lúc đi học ra cũng phải giúp đỡ vài việc vặt trong nhà, ngay cả việc đồng áng cũng phải hỗ trợ một phần.
Tuy từ nhỏ Phó Vịnh Hạm đã biết nấu cơm nhưng tay nghề tuyệt đối không tốt đến mức này.
Trong ký ức của Hà Ngọc, tuy rằng con gái cũng có thể nấu mấy món ăn nhà nông đơn giản từ rau củ nhưng đồ hầm lại rất ít khi làm.
Cái này cũng không thể trách, cuộc sống của hai mẹ con bà trước giờ rất nghèo khó, đến cơ hội được ăn thịt cũng ít chứ nói chi tới mấy món cần lượng lớn thịt như thịt hầm? Nhưng ngược lại hồi bé Phó Vịnh Hạm cũng đã được ăn mấy món giá rẻ được làm từ xương hầm.
Phó Vịnh Hạm không nghĩ tới chính mình còn chưa nghĩ ra được lời giải thích phù hợp thì Hà Ngọc đã đưa một cái cớ hợp đến không thể hợp hơn.
Cô gật đầu nói: "Đúng vậy! Trường con rất lớn, sinh viên từ các tỉnh khác cũng rất nhiều nên khẩu vị cũng đa dạng, căn tin đương nhiên phải có nhiều món phong phú để phục vụ rồi.
Con làm việc ngoài giờ ở căn tin được hai học kỳ, học nghề từ mấy đầu bếp liền, luyện được rất nhiều món đấy! Món mì này chính là một trong số đó, mẹ cứ chờ đi, về sau có cơ hội con lại làm cho mẹ nếm thử."
Muốn làm ăn được phải dựa vào chính mình, một thân bản lĩnh này của Phó Vịnh Hạm chắc chắn không thể giấu được.
Cô chính là cần một cái cớ để giải thích được "xuất xứ" tay nghề của mình.
Dựa vào việc làm công tại căn tin trường thực ra chính là một cái cớ không thể hoàn hảo hơn.
Dù sao cũng chỉ cần qua mặt được Hà Ngọc thân cận với cô nhất, còn người ngoài ai lại quan tâm chuyện này?
Hà Ngọc khó tin nói: "Đầu bếp ở căn tin trường con đều giỏi như vậy sao?"
Cho dù bà xuất thân nông thôn nhưng cũng biết rằng những người có tài nghệ giỏi như vậy đều sẽ đi làm ở khách sạn hạng sang, làm sao có thể hạ mình đi làm đầu bếp ở căn tin một trường đại học được?
Phó Vịnh Hạm đã sớm biết bà sẽ hỏi vậy, bèn cười nói: "Tất nhiên không phải rồi, tuy tay nghề của mấy vị đầu bếp đó không tồi nhưng không giỏi đến mức như mẹ nghĩ đâu, bằng không sinh viên đã không ghét bỏ đồ ăn của căn tin còn chạy ra ngoài mua đồ ăn rồi.
Mấy người con nói là những người đến huấn luyện cho đầu bếp căn tin hiện tại ấy, họ mới là người có bản lĩnh thật sự! Với lại, con gái mẹ chính là người thông minh hiếu học, chả lẽ lại không lĩnh hội được gì sao?"
Khó có khi nghe thấy con gái nói đùa, Hà Ngọc cũng thả lỏng, cười trách nhẹ con gái: "Lời này con cũng chỉ được nói khi có hai mẹ con mình thôi đấy, nếu nói ra ngoài không biết lại bị người ta cười cho đấy."
Phó Vịnh Hạm cười hì hì: "Mẹ cứ yên tâm! Con gái mẹ là người không có não như vậy sao?"
Hai mẹ con nói nói cười cười một lúc, Phó Vịnh Hạm cũng ăn hết bát mì của mình rồi nhanh nhẹn thu dọn.
Đợi rửa bát xong Hà Ngọc liền bắt đầu chuẩn bị làm nhân bánh bao..
Nhìn tư thế của Hà Ngọc, lại nhớ đến mùi vị bánh bao của bà trước kia, Phó Vịnh Hạm vội nói: "Không phải con đã bảo là để con làm bánh bao cho sao? Hôm nay mẹ nghỉ ngơi đi, cứ để con làm nhân bánh cho."
Hà Ngọc nhìn hai bàn tay lộ ra của Phó Vịnh Hạm, cũng biết con gái đã không còn là con nhóc hồi còn ở thôn Dương Triển trong ký ức của mình.
Lại nhớ tới món màn thầu và mì sợi của con gái đã làm, bà không thể không thừa nhận rằng tay nghề của mình không bằng con gái.
Nghĩ như vậy, kỳ thực Hà Ngọc thấy cũng tốt, không biết con gái làm bánh bao sẽ có vị như thế nào nhỉ?
Bà liền nhường chỗ: "Được, hôm nay mẹ sẽ ở bên quan sát, xem con làm như thế nào!"
Thấy không phải tốn sức khuyên giải, Phó Vịnh Hạm cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trên người cô vốn đã mặc tạp dề nên không cần cởi, trực tiếp rửa sạch tay rồi lấy thịt heo mà Hà Ngọc đã mua để lên thớt.
Hà Ngọc là người thành thật, tuy rằng quầy bánh bao của bà chỉ kiếm được ít nhưng lại chưa từng nghĩ tới chuyện mua loại thịt mà người ta coi như nguyên liệu còn thừa để làm nhân bánh.
Thịt mà bà mua là thịt ba chỉ chính tông.
Thịt ba chỉ phải nhiều mỡ một chút, bánh bao khi hấp sẽ ra nhiều nước, nhiều dầu mỡ nhưng đa phần các nhà mở quầy bán bánh bao đều chọn làm bánh bao nhân thịt ba chỉ.
Đối với miếng thịt này, Phó Vịnh Hạm miễn cưỡng chấp nhận.
Chỉ là nghĩ đến giá thịt heo hiện tại, lại nghĩ đến giá bánh bao mà Hà Ngọc đặt ra, cô rốt cuộc hiểu tại sao bà không kiếm được nhiều tiền rồi.
Cô thở dài trong lòng, phân từng khối thịt ra, tay cầm dao lưu loát băm thịt.
Hà Ngọc ngồi một bên càng nhìn càng cảm thấy, tại sao động tác băm thịt này vốn là chuyện nhìn rất thô lỗ, mà sao đến lượt con gái bà làm lại hấp dẫn thế nhỉ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...