Edit: Emily Ton.
Vì nụ cười mỹ nhân?
Sắc mặt Kỷ Vân Thư cứng đờ!
Lúc này, Vệ Dịch đã đi tới, đánh giá trên dưới Cảnh Dung một lượt, chỉ vào hắn.
"Ta đã từng gặp ngươi, lần trước ở...... ở Quảng...... Quảng Cừ viện, ta đã gặp ngươi."
Phảng phất như vừa nhìn thấy một bằng hữu cũ!
Cảnh Dung nhìn Vệ Dịch, hơi mỉm cười: "Ta cũng từng gặp ngươi."
Kẻ tràn đầy năng lượng phía trước, chính là tình địch!
Vệ Dịch tươi cười với hắn: "Ta gọi là Vệ Dịch."
"Đã biết, Vệ là chỗ ngồi, Dịch là số một."
"Ngươi thật thông minh." Vệ Dịch còn giơ ngón tay cái lên về phía hắn.
Đứa nhỏ này!
Mặc dù trong lòng Cảnh Dung xem hắn giống như tình địch, nhưng rốt cuộc, đáy lòng Vệ Dịch không xấu, hắn tất nhiên sẽ không nhằm vào Vệ Dịch.
Lúc này, chưởng quầy đã bọc xong bộ bút mực, thật cẩn thận đưa cho Cảnh Dung.
Cảnh Dung nhận lấy, sau đó đưa cho Kỷ Vân Thư: "Kỷ tiên sinh, đồ tốt, chỉ xứng với người hiểu được cách sử dụng chúng. Bộ bút mực này, hy vọng ngươi đừng cự tuyệt ý tốt của ta."
Ý tốt này, Kỷ Vân Thư thật sự không dám nhận!
Vô công bất thụ lộc*, nàng vẫn hiểu rất rõ.
(*) Vô công bất thụ lộc (无功不受禄): không nhận phần thưởng nếu không xứng đáng (Don"t get a reward if it"s not deserved. (idiom))
Nếu nàng tiếp nhận món quà này, nói không chừng, nàng cũng phải đáp ứng hắn, hồi kinh cùng hắn!
"Kỷ tiên sinh, món quà này, không có ý gì khác, ngươi không cần băn khoăn quá nhiều."
"......"
Ngay sau đó, không đợi Kỷ Vân Thư nhận lấy, Vệ Dịch một bên đã tiếp nhận bọc quà.
Hắn còn đắc ý nói với Kỷ Vân Thư: "Thư nhi, ca ca cho ngươi cái này, ngươi nhận lấy đi. Cha ta nói, lễ vật của người cầu mình thì không thể nhận, nhưng lễ vật của người có tâm ý thì có thể nhận. Thư nhi, ta cầm giúp ngươi, cái này rất nặng."
Kỷ Vân Thư thậm chí không kịp ngăn cản, bộ bút mực kia, đã bị Vệ Dịch ôm chặt.
"Vệ Dịch, sao ngươi......" Kỷ Vân Thư chút có hơi tức giận.
"Thư nhi, cái này rất nặng, ta ôm giúp ngươi." Hắn lại cương quyết lần nữa.
Không còn lời gì để nói!
Tuy nhiên, sắc mặt Cảnh Dung có chút xanh!
Hắn hỏi Vệ Dịch: "Ngươi gọi nàng là gì?"
Ôi trời, ngươi đang tập trung vào chỗ này sao?!
Vệ Dịch hồn nhiên ngây thơ: "Thư nhi. Nàng là Vân Thư, đương nhiên phải gọi là Thư nhi!"
So với gọi "Vân Thư" còn muốn thân mật gấp trăm lần!
Cảnh Dung nhìn chằm chằm Kỷ Vân Thư, trong mắt tràn ngập ghen tuông.
Kỷ Vân Thư bị nhìn chằm chằm đến nỗi ngẩn người, có chút đau đầu, lập tức đoạt lấy bộ bút từ trong tay Vệ Dịch, sau đó nhét vào trong tay Cảnh Dung.
"Đa tạ ý tốt của công tử, bộ bút này quá quý giá, không thích hợp với ta." Nói xong, kéo Vệ Dịch: "Chúng ta đi."
Hai người vội vã ra khỏi Mặc Bảo Trai.
Cảnh Dung tức giận, ném bộ bút trong tay cho Lang Bạc bên cạnh, lập tức đuổi theo sau.
Ngay khi Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải nha dịch trong nha môn.
"Ai nha, Kỷ tiên sinh. Gặp ở chỗ này thật là đúng lúc." Nha dịch thở hồng hộc, vẻ mặt nôn nóng.
"Có chuyện gì vậy?" Kỷ Vân Thư hỏi.
"Đại nhân...... đại nhân mời ngài tới nhà giam một chuyến."
"Tới nhà giam làm gì?"
"Chính là vì Ngọc Tẩu, nàng ta đến bây giờ vẫn còn ôm thi thể nữ nhi. Thi thể kia đã thúi, chúng ta cố khuyên nhủ vài lần, nhưng nàng không nghe. Đại nhân nói, chúng ta tới tìm ngài, hỏi xem ngài có biện pháp gì không."
Nàng cũng không có nhiều biện pháp!
Thật ra mổ xẻ xác chết trong tay thì nhiều!
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu: "Được, hiện tại ta sẽ tới đó."
Không ngờ Vệ Dịch đã kéo nàng: "Thư nhi, ngươi muốn đi đâu?"
"Vệ Dịch, ngươi có nhớ đường quay về hay không?"
Hắn lắc đầu: "Không nhớ."
Bất đắc dĩ, nàng đành phải nói: "Vậy cũng được, ngươi đi cùng ta."
"Được, ta đi cùng với Thư nhi."
Lời này vừa nói xong, Cảnh Dung đuổi theo kịp, cũng nói một câu: "Ta cũng đi cùng."
Ai ai ai, đó là nhà giam, ngươi muốn đi xem náo nhiệt sao?
Nhưng cuối cùng, đoàn người đều cùng nhau đi tới nhà giam!
Bởi vì Kỷ Vân Thư lo lắng Vệ Dịch đi vào sẽ không thể thích ứng, vì thế bảo hai cai ngục để ý hắn giúp nàng.
Cảnh Dung cũng để Lang Bạc lại bên ngoài.
Còn cố ý dặn dò hắn, chiếu cố tốt Vệ Dịch.
Tuy nhiên, cảm giác như có ẩn ý trong lời hắn nói!
Kỷ Vân Thư không suy nghĩ nhiều thêm, đi theo cai ngục vào trong.
Cảnh Dung đi theo ở phía sau.
Giống như thường xuyên xuất hiện, nhìn thấy nhà giam ẩm ướt như thế, Cảnh Dung không hề cảm thấy không thoải mái chút nào!
Sau khi tới bên ngoài phòng giam Ngọc Tẩu, mùi tanh tưởi càng thêm khó ngửi, mùi hôi thối gay mũi khiến người buồn nôn!
Kỷ Vân Thư nhăn mũi lại, mày đẹp đan lại với nhau, nhìn về phía trong phòng giam.
Chỉ thấy Ngọc Tẩu đang quay lưng về phía mình, cánh tay ôm A Ngữ, còn nhẹ nhàng lắc lắc, trong miệng vẫn không ngừng hát ru.
"Mở cửa ra đi." Nàng nói.
Cai ngục dừng lại một chút: "Điều này......"
"Nếu ngươi không mở cửa phòng giam, ta làm thế nào ôm A Ngữ ra ngoài?"
Đúng vậy!
Cai ngục xấu hổ cười, lập tức mở xiềng xích trên cửa.
Kỷ Vân Thư chuẩn bị đi vào liền bị Cảnh Dung phía sau giữ chặt.
"Ta đi vào trước."
Đây không phải yêu cầu, mà là mệnh lệnh!
Nói đến cùng, hắn lo lắng cho sự an nguy của nữ nhân hắn!
Kéo Kỷ Vân Thư tới phía sau lưng mình, hắn đi vào trước.
Trong phòng giam, nồng đậm mùi tanh tưởi, đâm vào đôi mắt người đều cảm thấy khó mở.
Hai người chậm rãi tới gần Ngọc Tẩu, không gây ra động tác đột ngột nào, phòng ngừa nữ nhân kia phát điên.
"Ngọc Tẩu." Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Không có phản ứng.
Kỷ Vân Thư lại tiến gần lên phía trước một bước, hơi khom lưng xuống, duỗi tay chạm vào trên vai Ngọc Tẩu.
Ngay chớp mắt những ngón tay dài mảnh khảnh chạm vào bả vai Ngọc Tẩu, nàng ta đột nhiên quay đầu lại.
Hai mắt tràn ngập tơ máu hung hăng trừng lên nhìn Kỷ Vân Thư.
Khiến người nổi da gà.
Cũng ngay một khắc kia, Kỷ Vân Thư đã bị Cảnh Dung kéo ra phía sau.
Hai người đều bị cặp mắt Ngọc Tẩu khiến cho kinh sợ!
"Ngọc Tẩu?"
"Các ngươi đều là ác nhân, chỉ có hắn, chỉ có hắn đối ta tốt nhất!"
Hả?
Hắn?
Hắn là ai?
Kỷ Vân Thư có dự cảm xấu, một cục u đang khuấy động ở trong lòng nàng.
Nàng hỏi: "Hắn là ai?"
Ngọc Tẩu lạnh lùng cười, chuyển hai tròng mắt nhìn qua, dừng ở trên người nữ nhi, bắt đầu khóc.
"A Ngữ, thực xin lỗi, là nương không tốt, ngươi tha thứ cho nương, ngươi nhất định phải tha thứ cho nương."
Kỷ Vân Thư không từ bỏ, nàng đẩy Cảnh Dung ra, trực tiếp ngồi xổm trước mặt Ngọc Tẩu, kéo cánh tay của nàng ta, tiếp tục hỏi: "Có phải ngươi có chuyện gì chưa nói ra hay không? Ngươi hãy nói với ta, có phải hay không? Hắn trong miệng ngươi, là ai vậy?"
Ngọc Tẩu cười ha hả, vẫn mang bộ dáng điên dại, không để ý tới Kỷ Vân Thư, duỗi tay ôm A Ngữ trong lòng càng chặt hơn.
Trong miệng Ngọc Tẩu giống như vỡ oà: "A Ngữ, không đau, không đau chút nào, một Lát nữa sẽ qua đi. A Ngữ ngoan của ta. Nương thực sự xin lỗi ngươi! Ngươi đừng tức giận, nương sẽ hát đồng giao cho ngươi nghe. Hát xong, ngươi sẽ không còn đau nữa."
"Ngọc Tẩu, A Ngữ đã chết, nếu ngươi biết điều gì, nhất định phải nói cho ta. Ngọc Tẩu......"
"Không đau, không đau, A Ngữ của ta không đau."
Ngọc Tẩu lặp đi lặp lại những lời này.
Kỷ Vân Thư cắn răng một cái, duỗi tay ôm lấy A Ngữ, nàng cố gắng nắm vòng eo gầy nhỏ nhưng rắn chắc, cánh tay dùng thêm một chút lực, kéo về phía mình.
Một lực lớn tác động lên, Ngọc Tẩu lập tức cảnh giác.
"Ngươi đang muốn làm gì? Nàng là A Ngữ của ta, đừng cướp A Ngữ của ta, đừng......"
Ngọc Tẩu kích động trợn to hai mắt, bộ mặt dữ tợn, ôm chặt A Ngữ, hạ người xuống, nhưng vẫn không buông ra.
Kỷ Vân Thư vẫn âm thầm đoạt lấy hài tử.
Cảnh Dung một bên nhìn đến nỗi thất thần!
Tuy nhiên, kết quả vẫn không thể đoạt lấy người.
Cảnh Dung duỗi tay, vừa kéo nàng đứng lên từ trên mặt đất, vừa nói: "Ngươi đừng như vậy, nàng ta sẽ không nghe ngươi, tránh cho bản thân ngươi bị thương."
Kỷ Vân Thư xoay người một chút, tránh khỏi bàn tay hắn.
Không được, cần phải thử thêm lần nữa.
Cứng không được thì mềm!
Vẻ mặt nàng ngưng trọng, hạ thấp giọng, nói: "Ngọc Tẩu, ta không đoạt A Ngữ với ngươi, ta chỉ muốn đưa nàng đi nghỉ. Ngươi xem, nàng đã ngủ rồi, nơi này rất lạnh, nàng sẽ bị cảm lạnh. Ngươi đưa nàng cho ta được không? Ta sẽ đưa nàng đi nghỉ, nàng sẽ không bị lạnh."
"Không...... ta không muốn, A Ngữ là của ta, là của ta......"
"Ngươi xem, A Ngữ thật sự rất lạnh, nàng đang run rẩy, nàng không muốn ở chỗ này. Nếu ngươi muốn tốt cho nàng, hãy giao nàng cho ta, được không?"
Ánh mắt Ngọc Tẩu hơi đổi, có chút do dự, tay ôm A Ngữ cũng chậm rãi thả lỏng từng chút một. Ngọc Tẩu vuốt ve mặt A Ngữ, đột nhiên giật mình một cái.
"Đúng vậy, A Ngữ của ta thật sự rất lạnh"
"Ngươi để ta ôm nàng được không, chờ khi nàng tỉnh lại, ta sẽ đưa nàng tới tìm ngươi."
"Có thật vậy không?"
Kỷ Vân Thư gật đầu: "Thật. Ta đảm bảo, chờ nàng tỉnh lại, ta sẽ lập tức mang nàng lại đây."
Nhưng A Ngữ, rốt cuộc sẽ không bao giờ tỉnh lại!
Sau khi Ngọc Tẩu do dự một lúc, rốt cuộc buông tay.
Một khắc khi Ngọc Tẩu buông tay, Kỷ Vân Thư dùng một tay ôm lấy A Ngữ, đứng dậy, lui về phía sau vài bước, chỉ sợ Ngọc Tẩu đổi ý, cướp đoạt lại!
Nhưng Ngọc Tẩu rất an tĩnh, sau khi buông A Ngữ ra, liền ngồi ngây ngốc, không làm gì khác, cũng không nói lời nào.
Cực kỳ an tĩnh!
Giống như giờ phút này A Ngữ không tồn tại ở trong thế giới của nàng ta.
Sau khi Kỷ Vân Thư lui lại mấy bước, trực tiếp rời khỏi phòng giam, chờ Cảnh Dung cùng ra theo sau, cai ngục lập tức khoá chặt cửa phòng.
Cai ngục bóp mũi, giơ một ngón tay cái về phía Kỷ Vân Thư: "Kỷ tiên sinh, ngài thật lợi hại, chúng ta khuyên nửa ngày, cũng không thể đem đứa nhỏ này ra."
Kỷ Vân Thư vẫn ôm A Ngữ giống như một chiếc lông vũ, mặc dù mùi tanh tưởi rất nặng, nàng cũng không quan tâm, ngược lại cảm thấy rất đau lòng.
"Đưa cho ta."
Trong khi Cảnh Dung nói, lập tức đỡ lấy A Ngữ từ trong tay nàng.
Hắn không hề có cảm giác ghét bỏ.
Cai ngục không biết Cảnh Dung, tất nhiên không cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại chỉ vào nhà giam, chỗ cai ngục nghỉ ngơi, nói: "Trong phòng đó có miếng vải bố, ôm người qua đó là được, đợi lát nữa sẽ đưa đến nghĩa trang."
Chỉ huy Vương gia? Tiểu tử, ngươi chán sống sao?!
Nhưng Cảnh Dung không hề bực mình!
Hắn ôm A Ngữ đi qua, đặt ở trên khối vải bố trắng.
Mặc dù Kỷ Vân Thư kinh ngạc bởi hành động của hắn, nhưng cũng có chút cảm động. Sau khi thấy hắn đặt A Ngữ ở trên vải bố trắng, vốn định nói một tiếng cảm ơn với hắn.
Nhưng vô tình, nàng thoáng nhìn tên bàn tay mở ra của A Ngữ.
Có chút kinh ngạc!
Không nói câu nào, nàng lập tức kéo hai tay A Ngữ ra, mở rộng bàn tay.
Bàn tay trái tương đối thô ráp, có một số vết sẹo, hơn nữa những vết chai trong lòng bàn tay cực kỳ rõ ràng.
Nhưng bàn tay phải lại khác, không hề có nhiều vết chai, và lòng bàn tay lại rất mềm mại!
"A Ngữ là người thuận tay trái!"
Sau khi đưa ra một số kết luận, Kỷ Vân Thư đột nhiên kinh ngạc một giận.
Cảnh Dung không hiểu: "Có ý gì?"
"Ngươi còn nhớ vị trí của hơn hai mươi nhát đao trên hài cốt của Giang lão gia không?"
Cẩn thận suy nghĩ lại: "Hầu hết chúng đều ở bên phải của bộ hài cốt." Hắn ngừng lại, nhăn mày: "Ngươi sẽ không cho rằng......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...