Cảnh Dung vốn là người quật cường, cho dù chết đi, hắn cũng sẽ không thừa nhận.
Hắn cũng hiểu rất rõ, cho dù hắn đẩy Lý lão tướng quân ra, Cảnh Diệc cũng sẽ không tin, bởi vì điều Cảnh Diệc muốn, chính là hắn phải chết.
Ác ma trong lòng Cảnh Diệc càng ngày càng bành trướng, roi trong tay càng không lưu tình chút nào, quất xuống từng roi như muốn đoạt mạng ở trên người Cảnh Dung.
Cho đến khi——
Sau hơn hai mươi roi hắn ta mới dừng tay lại!
Trên người Cảnh Dung bị nứt ra từng miệng vết thương đầy máu, da thịt nổ tung, cực kỳ thảm thiết. Hắn rũ đầu xuống, trong miệng cũng chảy đầy máu, tóc tai xoã xuống, che khuất gương mặt tái nhợt.
Cảnh Diệc thấy vậy, dùng tay cầm roi chống đầu Cảnh Dung lên, buộc cặp mắt vô lực của Cảnh Dung đối diện với ánh mắt của mình.
"Hà tất phải chịu khổ thế này? Nếu như ngươi vẽ áp, có thể sẽ được bình yên vô sự ra khỏi nhà giam đại nội."
"......"
"Cảnh Dung, ngươi đừng trách ta không quan tâm tới tình huynh đệ. Ngươi muốn giết phụ hoàng thì cũng nên nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Nếu ta là ngươi, ta sẽ không dù chết cũng không thừa nhận. Hôm nay, ta sẽ không giết ngươi, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, sau đó hãy trả lời ta. Sống hay chết, do ngươi tự chọn."
Cảnh Dung thở hổn hển, khoé môi nứt mẻ đầy máu kéo dài thành một nụ cười kiêu ngạo.
Hắn nói: "Hôm nay những việc mà ngươi đã làm, trong tương lai, ta nhất định sẽ trả lại ngàn vạn lần cho ngươi."
"Trả lại cho ta? Vậy xem ngươi có cơ hội này hay không!" Nói xong, Cảnh Diệc ném cây roi đẫm máu xuống mặt đất, mệnh lệnh cho thị vệ: "Áp tải Dung Vương quay về phòng giam. Ngày mai, bổn vương sẽ tới thẩm vấn tiếp."
"Vâng!"
Thị vệ cởi trói cho Cảnh Dung đang thoi thóp ở trên cọc gỗ xuống, sau đó kéo hắn tới phòng giam.
Cảnh Diệc nhìn cây roi máu ở trên mặt đất, suy nghĩ về những lời Cảnh Dung vừa mới nói......
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Dung Vương phủ.
Một buổi tối trôi qua, Kỷ Vân Thư vẫn luôn nôn nóng bất an. Lúc này, Lang Bạc vội vàng mang theo Mộ Nhược đi tới.
"Ta chỉ say một đêm, vì sao đã phát sinh chuyện lớn như vậy?" Mộ Nhược còn chưa tiến vào đã bắt đầu hỏi.
Kỷ Vân Thư lần lượt kể hết tất cả chân tướng sự việc cho Mộ Nhược nghe.
Mộ Nhược đập bàn một cái: "Tên cáo già kia, không ngờ lão lại tàn nhẫn đến nỗi muốn hành thích vua!" Sau đó hắn nói tiếp: "Nếu như đã biết tên cáo già kia làm, vì sao không đúng sự thật trình báo với Hoàng thượng? Vì sao lại để Cảnh Dung phải gánh tội danh này?"
"Không phải ta không nghĩ tới." Kỷ Vân Thư có điều băn khoăn: "Những chiếc đèn lồng có vấn đề đã bị tiêu hủy. Hơn nữa, Cảnh Dung đúng là đã từng tiếp xúc với đèn lồng kia. Chứng cứ không có, chưa kể có Hầu tư bộ Trương đại nhân làm chứng. Thử hỏi, Hoàng thượng sẽ tin tưởng Cảnh Dung gây ra? Hay là tin tưởng một nguyên lão ba triều trong tay từng nắm binh quyền gây ra?"
Đương nhiên Hoàng thượng sẽ tin tưởng Cảnh Dung gây ra!
Mộ Nhược vẫn còn chưa tỉnh men say, nắm chặt nắm tay đập mạnh trên bàn lần nữa, bất lực.
Lúc này, một tiểu nha đầu đột nhiên tiến vào từ bên ngoài, sắc mặt cực kỳ sốt ruột, chạy từ từ tới trước mặt Kỷ Vân Thư, hơi thở nặng nề, lấy từ trong ống tay áo ra một phong thư và đưa cho nàng.
Sau đó tiểu nha đầu nói: "Kỷ tiên sinh, đây là bức thư công chúa Tuệ Văn lệnh cho nô tỳ đưa ra khỏi cung cho ngài, nói rằng phải tự tay giao cho ngài."
Công chúa Tuệ Văn?
Cũng chính là Khổng Ngu!
Kỷ Vân Thư không hỏi gì thêm, vội vàng mở thư ra, đôi tay run rẩy, suýt nữa đã làm rơi thư. Mộ Nhược cầm lấy bức thư từ trong tay nàng, nhìn nhìn, khuôn mặt trở nên ngưng trọng, lo lắng.
"Không ngờ Diệc Vương lại tới nhà giam đại nội thẩm vấn Cảnh Dung? Hắn có quyền gì?" Mộ Nhược tức giận.
Kỷ Vân Thư: "Hoàng thượng đã tỉnh, cũng gặp mặt Diệc Vương. Nếu vậy có lẽ hắn ta đã nhận lệnh Hoàng thượng, nếu không hắn ta không có gan lớn như vậy."
"Ý của ngươi là Hoàng thượng thật sự tin rằng việc này có liên quan tới Cảnh Dung?"
"Ta không biết." Kỷ Vân Thư lắc đầu, ngược lại nói với Lang Bạc: "Lang đại ca, ngươi có thể giúp ta tiến vào nhà giam đại nội một chuyến hay không?"
Lang Bạc khiếp sợ: "Kỷ tiên sinh, đó là nhà giam đại nội, không phải đại lao Hình Bộ. Nếu không có mệnh lệnh của Hoàng thượng, không ai có thể tiến vào."
"Ta có thể!" Người lên tiếng chính là Mộ Nhược. Hắn tiếp tục nói: "Mạc thị từng được Hoàng thượng cho phép, có thể tiến cung bất cứ lúc nào. Nhà giam đại nội ở trong hoàng cung, vậy cũng nằm trong phạm vi cho phép."
Những gì hắn vừa nói đúng là sự thật!
......
Cùng ngày, Mộ Nhược lập tức mang theo Kỷ Vân Thư đi tới hoàng cung.
Kỷ Vân Thư cố ý khoác một chiếc áo choàng màu đen, đội mũ thấp đầu, che mặt lại.
Khi tới cửa nhà giam đại nội, thị vệ ngăn cản hai người lại.
Khuôn mặt Mộ Nhược trở nên nghiêm túc, liếc mắt xem xét tên thị vệ kia một cái: "Mắt ngươi mù hay sao? Không nhận ra bản công tử?"
Thị vệ nói: "Mạc công tử, đương nhiên ta nhận ra được."
"Nhận ra được còn chưa tránh ra!"
"Nhưng đây là nhà giam đại nội, không có ý chỉ của Hoàng thượng, không thể đi vào." Thái độ của thị vệ cực kỳ kiên quyết.
Mộ Nhược giống như một cái đinh lạnh lùng, lấy khối ngọc bội trên người mình ra, đặt ở trước mặt thị vệ.
"Nhìn cho kỹ, đây là ngọc bội Hoàng thượng ban cho Mạc gia ta. Chỉ cần có khối ngọc này, bất luận nơi nào ở trong hoàng cung, người Mạc gia đều có thể tới. Nhà giam đại nội cũng giống nhau."
"Điều này......"
"Người dám ngăn cản chính là cãi lời thánh mệnh, ngươi đảm đương nổi hay sao?"
Không thể không nói, bản lĩnh đe dọa người của Mộ Nhược vẫn không tệ. Tên thị vệ liếc liếc mắt, cả người không thể không run rẩy một chút, chắp hai tay lại: "Mạc công tử, mời vào."
Mộ Nhược câu môi cười, cất miếng ngọc bội, mang theo Kỷ Vân Thư chuẩn bị đi vào.
Khoảnh khắc tiếp theo, thị vệ lại ngăn Kỷ Vân Thư lại: "Vị này là ai?"
Mộ Nhược lập tức kéo Kỷ Vân Thư ra phía sau mình, xụ mặt nói lại một câu: "Một tên tiểu đồng của Mạc gia ta."
Lôi danh hiệu của Mạc gia ra, thị vệ tất nhiên không dám ngăn cản.
Sau khi đi vào thiên lao, mùi tanh tưởi và mùi máu tươi càng ngày càng nồng, trái tim Kỷ Vân Thư cũng càng ngày càng thêm run rẩy.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Cảnh Dung đường đường là một vị Vương gia sẽ bị nhốt ở nơi thế này.
Khi tới bên ngoài phòng giam giữ Cảnh Dung, cả người Kỷ Vân Thư chấn động, hốc mắt nháy mắt đỏ lên.
Trong phòng giam, Cảnh Dung vẫn dựa vào trên tường lạnh băng, đầu vô lực buông xuống. Trên người hắn đầy những vết máu đều đã khô cạn, nhưng mùi máu tươi vẫn truyền tới trên chóp mũi nàng.
Hai tay nàng nắm lấy cọc gỗ, cả người chậm rãi ngồi bệt xuống dưới. Nàng cởi mũ trên đầu xuống, đỏ mắt, gọi một tiếng.
"Cảnh Dung."
Tay dài trắng nõn bám chặt lấy cọc gỗ, móng tay gần như nhúng sâu vào trong cọc gỗ.
Thật lâu sau, Cảnh Dung mới chống đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, dưới mái tóc rối bù tụ thành một ánh sáng mềm dịu, nhìn về phía Kỷ Vân Thư.
Phải mất một lúc, nụ cười dịu dàng mới xuất hiện ở trên gương mặt hắn, giọng điệu suy yếu nói: "Bổn vương biết, tiểu yêu tinh phiền phức như nàng nhất định sẽ đến."
Nước mắt Kỷ Vân Thư lập tức rơi xuống, cổ họng bị tắc nghẽn, nói không nên lời.
Cảnh Dung khó khăn chống đỡ thân thể lên, cả người loạng choạng đi tới chỗ Kỷ Vân Thư, cúi xuống, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt Kỷ Vân Thư. Trên mặt hắn vẫn luôn mang theo nụ cười dịu dàng.
"Vân Thư, nàng đừng lo lắng, bổn vương sẽ không sao."
Kỷ Vân Thư cắn chặt môi, trái tim đau nhói, cầm lấy bàn tay Cảnh Dung đang đặt ở trên mặt mình.
"Trên người bị thương, có đau hay không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...