Tự báo gia môn!
Vầng hào quanh đích nữ Kỷ gia, thật là sáng!
Kỷ Mộ Thanh vĩnh viễn luôn thổi phồng địa vị của mình.
Cảnh Diệc nhìn nàng ta trên dưới vài lần, hơi có ý đánh giá.
Không thể không nói, nữ nhân này, thật sự là kẻ có tiền, mặc trên người, đeo trên người, đều là ánh vàng ánh bạc rực rỡ!
Ngay cả các phi tần hoàng thất cũng không khoa trương như vậy.
Cảnh Diệc trong lúc lơ đãng nhíu nhíu mày, trong lòng thật sự chán ghét.
Nhưng ——
Vì quyền lợi và địa vị của mình, hắn chỉ có thể chịu đựng mùi vị, nghẹn ngào nuốt đống phân thúi này vào.
Hắn giả nở một nụ cười ấm áp: "Thì ra là tiểu thư Kỷ gia, bổn vương thật ra đã từng được nghe nói về tiểu thư."
"Vương gia biết ta?"
Ánh mắt Kỷ Mộ Thanh sáng lên!
"Ừ, nghe nói Kỷ tiểu thư là người hào phóng khéo léo, là mẫu người của tiểu thư khuê các. Hôm nay vừa gặp, quả nhiên đúng là như thế."
Nàng ta cúi đầu cực kỳ e thẹn!
Cảnh Diệc nói tiếp: "Cảnh Huyên tính tình có chút xảo quyệt, Kỷ tiểu thư đừng so đo với nàng. Tiểu thư là người hào phóng, vì vậy hãy buông bỏ trong lòng, bổn vương sẽ tự mình giáo huấn nàng ấy."
Kỷ Mộ Thanh vừa nghe thấy những lời như vậy, lập tức hiện ra bộ dáng quan tâm, nói: "Là ta vô tình đã hái hoa của công chúa, vì vậy mới chọc giận công chúa. Ta chắc hẳn nên là người nhận lỗi mới đúng. Mặc dù công chúa đã động thủ đánh ta, nhưng về tình cảm cũng có thể tha thứ."
Ngươi xứng đáng như vậy!
"Kỷ tiểu thư thật sự là nữ tử ngay thẳng nhất mà bổn vương từng gặp."
Nàng ta cúi cúi người: "Vương gia nói quá lời."
Trên khóe môi Cảnh Diệc, trước sau vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn cũng thuận thế lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ống tay áo, đặt vào trong tay Kỷ Mộ Thanh, quan tâm nói: "Kỷ tiểu thư vẫn nên nhanh chóng quay về Trữ Tú Cung, thoa dược lên trên mặt mình đi."
Nàng xoa xoa chiếc khăn tay cẩm tú màu xám trong tay, trái tim ngay lập tức căng thẳng, sau đó dùng khăn tay kia nhẹ nhàng dán lên trên khuôn mặt nóng bỏng của mình.
"Tạ Diệc Vương!"
"Không cần, bổn vương còn có việc, không thể tiễn Kỷ tiểu thư."
Nói xong, Cảnh Diệc lập tức phất ống tay áo rời đi!
Nhìn thân ảnh kia, trong ánh mắt Kỷ Mộ Thanh ngay lập tức dâng lên một sự ngưỡng mộ, Thái Tử sắp trở thành phu quân của mình đều bị vứt hết sau đầu.
Sau khi trở lại Trữ Tú Cung, nàng ta liền nhốt mình ở trong phòng. Ngay cả khi cung nữ muốn thoa thuốc trên mặt cho nàng ta, nàng ta cũng không có phản ứng, chỉ lạnh lùng nhìn chiếc khăn tay Cảnh Diệc đưa cho mình.
Thất thần!
Cực kỳ giống một hoa si!
Có lẽ, đây là nhất kiếm chung tình giống như mọi người thường nói.
Đương nhiên, sự tình vừa rồi xảy ra ở Ngự Hoa Viên, cũng được lan truyền ở Trữ Tú Cung.
Các cô nương vây quanh lại với nhau, cùng nhau bàn tán về chuyện nàng ta bị công chúa bạt tai.
"Xứng đáng!"
"Đúng vậy, nên như thế!"
Mọi người che miệng, cười khúc khích vui vẻ.
Nhưng bọn họ vẫn cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm trên cửa phòng đóng chặt kia, chỉ sợ Kỷ Mộ Thanh sẽ đột nhiên lao ra từ bên trong!
Nếu như đổi lại là lúc trước, Kỷ Mộ Thanh khẳng định đã lao ra khỏi phòng và cho đám người này biết ai mới là chủ nhân ở đây. Nhưng hiện tại, nàng ta không có thời gian để làm điều đó.
Nàng ta thất thần nhìn chiếc khăn tay, tâm trí hoàn toàn được lấp đầy bộ dáng Cảnh Diệc.
Cung nữ một bên nhỏ giọng nói ở bên tai nàng ta: "Cô nương, vẫn nên bôi dược chứ? Nếu không mặt sẽ bị sưng lên."
Nàng ta vẫn không có phản ứng!
Cung nữ cũng không nhắc lại nữa, thối lui qua một bên.
Nàng ta không làm ầm ĩ, toàn bộ Trữ Tú Cung cũng an tĩnh hơn rất nhiều!
Giống như sự yên lặng trước một cơn bão táp.
Lúc này, bên ngoài cung cũng yên lặng giống như báo trước một cơn bão táp.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Trải qua mấy ngày nay, Kỷ Vân Thư đã vẽ ra được hình người của 2 bộ hài cốt, sau khi đối chiếu và loại bỏ trên quyển danh sách, lập tức sai người nâng vào hai quan tài mang đi hạ táng.
Hiện giờ, cũng chỉ còn lại 11 bộ!
Nếu theo tiến độ như vậy, chân tướng vụ án sẽ tiến gần hơn một bước.
Nàng vặn vẹo cổ và nhìn xung quanh bên ngoài vài lần, không ngờ lại cảm thấy có chút mất mát.
Mấy ngày qua, Cảnh Dung không hề tới quấy rầy nàng, chỉ nhường cho Lộ Giang đưa tin tức tới, nói rằng hắn đang bận rộn vì thọ lễ của Hoàng thượng, thường xuyên chạy vào chạy ra trong cung ngoài cung, giống như muốn nói nàng cứ an tâm làm họa sĩ!
Không thể không nói, không có Cảnh Dung nháo nháo bên người mình, nàng thật sự cảm thấy không quen.
Khi nàng vừa thu hồi ánh mắt, một bóng hình từ bên ngoài lướt vào, giống một cơn gió, dừng ở trước mặt nàng khoảng hơn hai mét.
Thì ra, Tử Câm đã trở lại.
Kỷ Vân Thư cũng nhanh chóng truy vấn: "Như thế nào? Tô tiên sinh đã trở lại Khúc Khương?"
Tử Câm lắc đầu!
"Chưa quay về?"
Tử Cân lại lắc đầu lần nữa!
Điều này khiến Kỷ Vân Thư cảm thấy hồ đồ.
Nàng vòng qua trước bàn, đi đến trước mặt Thời Tử Câm, khẩn trương nói: "Rốt cuộc là hắn an toàn trở về? Hay là như thế nào?"
Thời Tử Câm cũng không nóng lòng trả lời, chỉ lấy ra một thứ từ bên hông mình, đưa cho Kỷ Vân Thư.
Là chiếc tua rua của Kỷ Bùi!
Kỷ Vân Thư lúc đầu là đóng băng, sau đó mới nhận lấy nó.
Thời Tử Câm cũng bắt đầu giải thích: "Ta đã nhặt được ở trên đường. Ta cũng một đường đuổi theo tới Khúc Khương, nhưng vẫn không đuổi kịp đội ngũ Tô tiên sinh. Tuy nhiên, ta đã hỏi thăm ở Khúc Khương một chút, nghe nói Tô tiên sinh đã quay trở về, những điều khác thì không biết."
"Vì thế, hắn đã an toàn quay về Khúc Khương sao?"
"Chắc là vậy."
Vậy ——
Vì sao lại vứt bỏ chiếc tua rua này?
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lát, nói: "Chiếc tua rua này là do ta cột vào trên người hắn. Nút thắt kia, là năm đó hắn đã dạy cho ta. Ngoại trừ chính bản thân hắn có thể cởi, không ai có thể cởi nó xuống."
Thời Tử Câm tiếp nhận lời nàng nói: "Chính hắn đã vứt nó?"
"Ngoại trừ lý do này ra, ta không thể nghĩ được điều gì khác." Nói xong, nàng lại cảm thấy kỳ lạ, nhìn tua rua trong tay: "Nhưng, chiếc tua rua này là do phụ thân hắn để lại cho hắn, hắn không có khả năng vứt nó." Sau đó nàng lại hỏi Thời Tử Câm: "Ngươi chắc chắn, hắn thật sự đã an toàn quay lại Khúc Khương chứ?"
"Người Khúc Khương đã nói như thế, có lẽ hắn đã quay trở về, vì vậy nên ta mới quay trở lại."
Kỷ Vân Thư lúc này mới an tâm gật đầu.
Chỉ cần hắn an toàn trở về, vậy là đủ rồi.
Nàng nắm chiếc tua rua trong lòng bàn tay, sự lo lắng trong lòng cũng dần lắng xuống.
Ngay sau đó, nàng dường như ngửi thấy một mùi gì đó. Nàng lập tức nhìn về phía Thời Tử Câm, chú ý tới một vết bẩn trên ống tay áo của Tử Câm, theo động tác cánh tay nàng ấy đong đưa, tản ra một mùi lưu huỳnh và giấy nhàn nhạt.
Thậm chí, còn có một chút mùi rỉ sắt!
Kỷ Vân Thư cảm thấy kỳ lạ hỏi nàng: "Ngươi đã chơi bắn pháo?"
"Không! Ta không chơi."
"Vậy vết bẩn trên ống tay áo của ngươi là từ đâu ra?"
Thời Tử Câm buồn bực nắm tay áo lên nhìn nhìn, suy nghĩ một lúc: "Chắc là thời điểm vào cửa thành đã cọ xát với thứ gì đó."
"Cọ xát?"
"Vâng, hôm nay có vài chiếc xe ngựa vào kinh, có lẽ là vận chuyển pháo hoa." Thời Tử Câm giải thích nói.
Chẳng trách có mùi lưu huỳnh!
Kỷ Vân Thư cũng không tiếp tục hỏi nữa, nàng chỉ đi rửa mặt chải đầu và nghỉ ngơi.
Sau khi Thời Tử Câm rời đi, Kỷ Vân Thư mới đặt chiếc tua rua trong tay vào một cái hộp gấm.
Đóng lại!
Nàng nghĩ, có lẽ Tô Tử Lạc thật sự đã buông xuống, tất cả những quá khứ của bọn họ đã chuyển thành những ký ức xa xôi, vì thế nên hắn mới vứt chiếc tua rua này đi.
Nàng thở dài một tiếng, một nụ cười thoải mái cũng dần hình thành trên khoé miệng nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...