Vết cắt kia rất nhỏ, nếu như không nhìn kỹ, căn bản không thể nhìn thấy rõ.
Nhưng với người có nhiều kinh nghiệm như Kỷ Vân Thư, có thể nhìn ra vết cắt này vẫn còn rất mới, hơn nữa khi bị thương, nhất định đã chảy rất nhiều máu.
Nhưng lúc này, Kỷ Uyển Hân đã thu tay vào trong ống tay áo.
"Vân Thư, muội đừng lo lắng. Nếu không có việc gì nữa, tỷ sẽ rời đi trước."
Nàng ta nói xong, lập tức xoay người bước nhanh rời đi!
Kỷ Vân Thư sững sờ tại chỗ một lúc lâu, trong đầu loé lên một ý tưởng đáng sợ.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, nàng lại cảm thấy có thể do bản thân mình suy nghĩ quá nhiều.
Nàng lắc đầu: "Sao có thể?"
Đúng vậy, sao có thể như thế được chứ?
Kỷ Uyển Hân sao có thể sẽ đẩy Kỷ Mộ Thanh, gián tiếp hại chết vị Lương tiểu thư kia!
Không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng!
Nàng nhấc chân rời khỏi phòng, nỗi thất vọng trong lòng thoáng chốc bị những chiếc đèn lồng trong viện cuốn đi.
Đủ loại kiểu dáng đèn lồng treo ở trong viện, tỏa sáng rực rỡ, cực kỳ chói mắt.
Một nụ cười ngọt ngào hiện lên trên khóe miệng nàng.
Cho đến khi——
Thân ảnh Cảnh Dung một lần nữa lại nhảy vào trong mi mắt của nàng.
Nàng theo bản năng lùi về phía sau vài bước, vốn định quay trở lại trong phòng, nhưng tốc độ của Cảnh Dung cực nhanh, vì thế hắn đã cản nàng lại, một bàn tay để ở trên khung cửa.
Hắn cúi đầu nhìn xuống nữ nhân thấp hơn mình một cái đầu này.
Sau đó cười tà: "Vì sao phải chạy? Nàng sợ buổi tối ta sẽ ăn nàng hay sao?."
"Một chút." Nàng thành thật trả lời.
"Thật đáng yêu!"
Ôi trời! Ca, ngươi cũng xuyên qua đây hay sao?
Kỷ Vân Thư ngẩng mặt lên, nhướng mày và liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ta còn có chuyện phải làm, chàng hãy nghỉ ngơi trước đi."
"Đã trễ thế này, nàng cũng nên nghỉ ngơi."
"Ta......"
Lời còn nói chưa xong, nàng đã bị Cảnh Dung bế ngang người lên.
A ——
Trái tim của nàng cũng mang theo cảm giác căng thẳng tê dại, ngay lập tức cả kinh thất điên bát đảo.
"Chàng hãy thả ta xuống."
"Không thả!"
Vì thế, nàng bị ném tới trên giường, sau lưng vừa mới chạm tới chăn mềm, cả người Cảnh Dung cũng đã đè ép xuống người nàng.
Hơn nữa hắn còn nói: "Làm sao bây giờ? Vừa rồi bổn vương mới rời đi một lát, bổn vương đã lập tức hối hận, không thể chờ được tới đêm động phòng hoa chúc. Hay là đêm nay......"
"Không được!"
Kỷ Vân Thư nắm chặt quần áo trước ngực mình, lo lắng nói: "Chàng...... chàng không thể như vậy."
"Vì sao?"
Nàng mở và đóng miệng lại, thật lâu sau mới nói ra được mấy chữ: "Quá...... quá nhanh!"
Phụt ——
Cảnh Dung cười.
Nhìn nữ nhân bị mình đè ở dưới thân, hắn thật sự dở khóc dở cười, nhưng lại vẫn thích thú không muốn buông tay.
Hắn nhíu mày: "Nhanh sao? Nàng có biết, hoàng tử trước khi cưới phi, hai người thường sẽ không thể gặp mặt nhau. Nhưng ta và nàng, từ Cẩm Giang cho tới nơi đây, đã hai ba tháng qua chúng ta hằng ngày đều sớm chiều ở chung với nhau. Như vậy cũng quá nhanh hay sao?"
Vân Thư a Vân Thư, bổn vương đã cảm thấy cực kỳ chậm, chờ đến nỗi trái tim gần như bị đốt cháy.
Ai sớm chiều đều ở chung với ngươi!
Kỷ Vân Thư cắn răng, đôi mắt có chút thẹn thùng, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Nếu như chàng vẫn còn như vậy, ta sẽ khiến chàng quỳ trên tấm ván giặt đồ!"
"Cái gì?"
Tấm ván giặt đồ là cái gì?
Cảnh Dung không hiểu.
Kỷ Vân Thư nói tiếp: "Nếu chàng không thích tấm ván giặt đồ, vậy cũng không sao, bàn phím cũng được, hoặc là điều khiển từ xa, nhưng không thể đổi kênh."
"A?"
Cảnh Dung hoàn toàn bối rối, những thuật ngữ nghiệm thi chuyên nghiệp hắn nghe không hiểu, vì sao đồ vật để quỳ, cũng đặc thù như thế?
"Nữ nhân, nàng quá nghịch ngợm. Bổn vương chỉ quỳ trước mặt phụ hoàng, quỳ trước Bồ Tát, nhưng không quỳ trước những người mà nàng nói tới. Bọn họ là ai? Còn muốn bổn vương phải quỳ bọn họ. Hay là... là phật tử Quan Âm? Nếu như vậy, hiện tại bổn vương sẽ quỳ."
Quỳ muội ngươi!
Khóe mắt và khóe miệng Kỷ Vân Thư co giật.
Nàng cảm thấy xấu hổ!
Quả nhiên, giao lưu với người cổ đại, thật sự khó khăn. Tuy nhiên, nó cũng rất thú vị.
Vì vậy, Kỷ Vân Thư không nhịn được nở nụ cười.
Đối với Cảnh Dung, nụ cười này lại đẹp dịu dàng lay động lòng người.
Giống như mặt trời ấm áp nhất ngày xuân, cũng thuần khiết như một đóa hoa đào nở rộ.
"Vân Thư."
Hắn đột nhiên gọi nàng đầy thâm tình một tiếng.
Nụ cười trên khoé miệng Kỷ Vân Thư, cũng dần dần biến mất trong một tiếng gọi kia. Khi ánh mắt nàng đối diện với cặp mắt nghiêm túc và nóng rực của Cảnh Dung, một chút phòng tuyến kia còn sót lại trong trái tim nàng, đã bị sụp đổ.
Gương mặt tuấn tú của Cảnh Dung gần trong gang tấc, giống như được con dao nhỏ điêu khắc rất tinh xảo. Lông mày dịu dàng chứa đầy cảm giác mạnh mẽ mang theo uy hiếp bá đạo của nam nhân.
Lúc này, ấn đường của hắn hơi nhăn lại, gương mặt mang theo một chút buồn bực.
Ngón tay thon dài, một lần nữa trượt trên gương mặt của Kỷ Vân Thư, nhìn đôi mắt sáng trong rõ nét của Kỷ Vân Thư.
Hắn nói: "Vân Thư, ta hy vọng đời này, có thể cùng nàng nắm tay nhau, cùng nhau bạc đầu. Bổn vương cũng thề với nàng, tương lai cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, bất kể là ai, cho dù con đường phía trước gian nan hiểm trở, ta cũng sẽ không bao giờ rời xa nàng. Lời thề này, đời đời kiếp kiếp không đổi."
Kỷ Vân Thư đỏ mắt. Ngay sau khi hắn nói xong những lời này, nước mắt nàng cũng chảy xuống từ khóe mắt tới trên ngón tay hắn.
Làm thế nào có thể đo được lòng biết ơn của nàng?
Khóe miệng nàng một lần nữa lại hiện lên tươi cười, những giọt nước mắt vui sướng chảy dài trên khuôn mặt nàng.
Thật lâu sau, nàng gật đầu.
Cảnh Dung lập tức ôm nàng từ phía sau, gỡ bỏ những đồ trang trí ở trên đầu nàng, đầu tóc lỏng lẻo rơi xuống, rối tung ở trên gối đầu và trên cánh tay Cảnh Dung.
Đêm đó, hai người gần như chỉ cởi áo ngủ một đêm ở trên giường.
Kỷ Vân Thư cũng chưa bao giờ ngủ một cách thoải mái như thế.
Ngày hôm sau tỉnh lại, nàng quay người và nhìn thấy Cảnh Dung vẫn còn đang ngủ, đôi tay quấn chặt trên người nàng vẫn luôn không hề buông ra.
Bên ngoài, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, vừa vặn dừng ở trên sườn mặt Cảnh Dung.
Nàng vươn tay ra, duỗi về phía hàng lông mi thật dài của Cảnh Dung, nhẹ nhàng vào vào đó một cái, nhưng lại chột dạ rút tay trở về. Nàng còn chưa kịp thu hồi đôi tay, tay nàng đã bị Cảnh Dung bắt được.
Hắn mở mắt ra, ghé mắt nhìn về phía Kỷ Vân Thư thất thố kinh hoảng, câu đôi môi mỏng, cười xấu xa.
"Tiểu yêu tinh, sáng sớm đã không an phận."
"Nào có?"
Má nàng lập tức đỏ ửng khi bị trêu chọc.
Vì thế, nàng xốc chăn lên, nhanh chóng xuống giường, áo choàng dài và mái tóc dài bồng bềnh xoã trên vai bay lên cùng với động tác của nàng.
Vừa lúc lưng nàng quay về phía ánh sáng!
Nữ nhân kia, quả thực đẹp không gì có thể so sánh được!
Cảnh Dung bị mê hoặc đến nỗi nói không nên lời, sửng sốt hồi lâu.
Kỷ Vân Thư sửa sang lại quần áo có chút hỗn độn của mình, quấn tóc lên bằng chiếc trâm bạc.
Sau đó nàng tiêu sái xoay người, nói một câu: "Nhanh đứng lên, chàng cần phải đi."
Ai nha, vài trò của nhân vật có chút đảo ngược!
Đây không phải là tiểu thuyết ngôn tình, nam chủ lạnh lùng kiêu ngạo nên nói hay sao?
Cảnh Dung uể oải vươn eo, hai tay đặt ở sau đầu, cong chân ngồi thoải mái trên giường.
Bộ dáng của hắn trông rất lười biếng.
Hắn nói với Kỷ Vân Thư đang đi về phía cửa một câu: "Sáng sớm tốt đẹp như thế, bổn vương thật sự không muốn dậy."
Hắn quả thực rất nhàn nhã!
Kỷ Vân Thư quay đầu lại nheo mắt nhìn hắn một cái.
Vậy chàng cứ tiếp tục ngủ đi!
Ngủ ngon!
Vì thế nàng quăng ra một câu: "Thật ra, heo cũng giống như thế này!"
Bản tính lười biếng của heo, buổi sáng rõ ràng là nhộn nhịp và bận rộn nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...