Mặc dù ngày thường, Mộ Nhược nhìn giống như trầm mê trong rượu.
Nhưng ——
Hắn rất tỉnh táo.
Có vẻ như từ khi Kỷ Vân Thư đồng ý với hắn về điều kiện kia, hắn đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch.
Cảnh Hiền cười cười: "Mặc dù Kỷ tiên sinh kia thông minh, nhưng không phải là người toàn năng. Ta có thể ra khỏi cung hay không, thật sự vẫn là một ẩn số."
Cảnh Hiền nói một cách yếu ớt!
Mộ Nhược vươn tay ra và vỗ vỗ trên bờ vai của hắn, nói: "Ngươi sẽ ra khỏi nơi này."
Mộ Nhược rất kiên quyết!
Những năm gần đây, Mộ Nhược vẫn luôn nói với hắn vô số lần như vậy.
Bịch ——
Một con bồ câu bất ngờ sà xuống trước cửa sổ.
Phía trước cửa sổ có một số hạt gạo đã được rải xuống, bồ câu dạo bước đi tới, cúi đầu bắt đầu mổ.
Ánh mắt Mộ Nhược sáng lên, đứng dậy đi qua, nắm một nắm gạo và ném về hướng cửa sổ, trong miệng cảm thán "Chậc chậc chậc".
Hắn chơi đùa với bồ câu.
Bồ câu không hề sợ người, tiếp tục cúi đầu ra sức mổ.
"Bồ câu này ngươi đã nuôi từ nhiều năm rồi đúng không?" Mộ Nhược nói.
Cảnh Hiền "Ừ" một tiếng: "Đúng vậy, nuôi được khoảng ba bốn năm rồi. Lúc mới nuôi, nó luôn sợ người lạ. Bây giờ, nó dường như đã quen, không còn sợ nữa, thỉnh thoảng nó còn bay đến trên vai ta, âu yếm với ta."
Một nụ cười tươi hiện lên trên mặt Cảnh Hiền!
Mộ Nhược quay đầu lại dụi mắt và liếc nhìn hắn một cái, buồn ngủ nói: "Ngươi nói xem, ngươi ở trong thâm cung thì nuôi gì chẳng được, vì sao cố tình thích nuôi một con chim bồ câu? Nếu như ngày nào đó nó bay đi, không bao giờ trở lại, chẳng phải ngươi sẽ thương tâm chết hay sao?."
"Bay đi cũng tốt, điều đó chứng tỏ nó cũng không thích lồng giam này!"
Đây là lý lẽ gì vậy?!
Tuy nhiên, Mộ Nhược hiểu ý hắn, hắn biết Cảnh Hiền là một con chim đã bị chặt đứt cánh, không thể bay lên được trời xanh, mãi mãi bị nhốt bên trong cung cấm.
Vì vậy, có lẽ Cảnh Hiền muốn nuôi một con chim bồ câu, an ủi bản thân mình.
Giống như bổ sung cho nhau!
Sau khi Mộ Nhược trêu chọc chim một lúc, hai người lại tán gẫu một hồi.
Mộ Nhược bắt mạch giúp Cảnh Hiền, gật gật đầu: "Ừ, so với trước kia có khá hơn, ta kê đơn thuốc, ngươi nhất định phải tiếp tục uống, và thuốc của Thái Y Viện, tuyệt đối không thể động vào."
"Ừ!"
"Mấy ngày nay thời tiết rất bất thường, lúc nắng lúc mưa, ngươi đừng khiến mình bị cảm lạnh."
"Ừ!"
Cảnh Hiền rất ngoan ngoãn trả lời.
Khi đến lúc Mộ Nhược phải rời đi, Cảnh Hiền đột nhiên gọi Phất Lục tới, ra lệnh nói: "Lấy cho ta bình rượu ấm tới đây."
"Vâng."
Phất Lục cúi người, lập tức lấy rượu tới.
Phất Lục vừa đưa cho Mộ Nhược, vừa nói: "Đây là do Vương gia cố ý sai người chuẩn bị cho Mạc công tử, là rượu đào được nhưỡng rất tốt, đã được làm ấm."
Hương thơm thoang thoảng của rượu hoà quyện với mùi hương gỗ trong viện xộc vào trong mũi, khiến cho trái tim Mộ Nhược tràn ngập niềm vui.
Đôi mắt hắn đều tỏa ra ánh sáng.
Mộ Nhược tiếp nhận rượu, mở nắp bình ra, lập tức uống một ngụm.
Cả người ngay lập tức có tinh thần hẳn lên, đôi mắt nheo lại, vẻ mặt giống như hoa nở rộ.
Trong miệng hắn không thể không tán thưởng nói: "Rượu ngon, quả nhiên là rượu ngon. Trên đời này, người duy nhất có thể nhưỡng ra loại rượu này, cũng chỉ có ngươi. Cũng chỉ có rượu của ngươi là hợp với tâm ý ta nhất."
Cảnh Hiền nhìn thấy Mộ Nhược thích nên cũng rất vui vẻ.
Nhận thấy trời sắp tối, Cảnh Hiền nói: "Lần sau ngươi tới, ta sẽ chuẩn bị thêm mấy bình. Trời cũng không còn sớm nữa, nhanh chóng rời khỏi cung đi thôi."
"Được, vậy mấy ngày nữa ta sẽ tới thăm ngươi."
Tới đây uống rượu!
Mộ Nhược ôm bình rượu, vui vui vẻ vẻ rời khỏi Đồng Nhân Điện.
Sau khi Mộ Nhược rời đi, Cảnh Hiền đuổi Phất Lục lui ra. Hắn chật vật đứng dậy từ trên ghế bập bênh của mình, yếu ớt nhấc bước chân đi đến phía trước cửa sổ.
Nhìn con chim bồ câu đang ăn, hắn vươn ngón tay thon dài ra và nhẹ nhàng vuốt ve lông chim bồ câu.
Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một chút, nói: "Bồ câu a bồ câu, mấy năm nay, ít nhất vẫn có ngươi ở bên cạnh ta."
Bồ câu kêu lên một tiếng, xem như lời đáp lại.
Nó chấp chấp đôi cánh và lập tức bay đi, rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt của hắn.
Hắn quay trở lại trên ghế bập bênh, rũ ánh mắt xuống, nhìn tờ giấy trong bếp lò trung đã bị đốt thành tro bụi.
Bàn tay yếu ớt của hắn nắm chặt thành nắm đấm.
Ánh mắt vốn dịu dàng, cũng ngay lập tức bắn ra băng giá thấm người.
"Mẫu thân, sớm thôi, sắp tới rồi!"
......
Mộ Nhược rời khỏi Đồng Nhân Điện, vốn định đi từ phía cửa Nam, nhưng hắn vừa mới đi được nửa đường, bước chân bỗng nhiên dừng lại, chuyển hướng đi về phía Triệu Hiến điện.
Mộ Nhược vốn là nhân sĩ ngoài cung, không thể tùy tiện vào cung, hoặc cũng không thể tùy tiện xuất nhập hậu cung.
Nhưng, ai khiến lão cha đã chết kia của hắn đã từng là ngự y trong cung, hơn nữa y thuật siêu quần, thời kỳ đỉnh cao, Hoàng thượng đã đặc biệt ban ân, gia tộc Mạc thị có thể tiến cung bất cứ lúc nào, không cần bất luận lệnh bài gì.
Mộ Nhược tất nhiên sẽ tận dụng tối đa lợi ích này.
Khi tới Triệu Hiến điện, thái giám dẫn hắn đi vào, sau đó mang ra một bình trà ngon, nhưng hắn lại đẩy qua một bên, bắt đầu uống rượu hoa đào mà Cảnh Hiền đã nhưỡng cho hắn.
Hương thơm tản ra bốn phía!
"Mạc công tử, ngươi hãy chờ một lát, Tuệ Văn công chúa đã đi gặp Cảnh Huyên công chúa, có lẽ một lúc nữa mới quay về." Thái giám lịch sự thông báo với hắn.
Rốt cuộc Mộ Nhược là thần y, vạn nhất chính mình bị bệnh, còn cần phải trông cậy vào hắn cứu chính mình!
Thái giám lạc quan suy nghĩ.
Mộ Nhược cũng không vội, chờ thì chờ. Vì vậy, hắn đơn giản vừa chờ ở trong điện, vừa bắt đầu uống rượu.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hắn liền dựa vào trên ghế hoa lê, nhắm mắt lại.
Cho đến khi hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã là sự tình sau nửa canh giờ.
Hắn vừa mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Khổng Ngu đang ngồi ở cách đó không xa, trong tay cầm một cái muỗng, nhẹ nhàng khuấy khuấy trong bát.
"Tỉnh? Sao lại uống thành ra như vậy?"
Giọng nói của Khổng Ngu vẫn luôn rất dễ nghe.
Mộ Nhược ngồi thẳng thân thể, dùng tay ấn ấn trên huyệt Thái Dương của mình, nhíu mày hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu?"
"Không lâu, nửa canh giờ mà thôi."
Khổng Ngu bưng chén canh giải rượu đi tới, vừa đưa cho hắn, vừa nói: "Nhanh chóng tỉnh rượu đi, nếu không, ta sẽ phải sai người nâng ngươi ra khỏi cung."
Mộ Nhược tiếp nhận lấy, không do dự uống hết.
Khổng Ngu nói: "Ngươi cũng thật là, vì sao vừa ôm mấy bầu rượu là bắt đầu uống khắp mọi nơi? Ngươi không sợ gặp phải chuyện gì sao? Đây là hoàng cung, không phải là Dụ Hoa các, cũng không phải giang hồ."
Giọng điệu của Khổng Nhu mang theo sự oán giận của tiểu nữ tử.
Một chén canh giải rượu xuống bụng, dường như cũng khiến Mộ Nhược thanh tỉnh thêm phần nào. Hắn nâng mí mắt nặng nề lên, liếc nhìn Khổng Ngu một cái.
Sau đó nói: "Rượu hoa đào này, là Cảnh Hiền đã nhưỡng cho ta, thật đáng tiếc nếu không uống nó khi vẫn còn nóng ấm."
"Hả? Nếu nói như vậy, ngươi đã tới gặp hắn?"
"Ừ."
"Vậy, Hiền Vương vẫn khỏe chứ? Mấy ngày trước ta nghe mấy cung nữ nói, hắn lại bị bệnh, thái y tới đó một chuyến về, nói hắn bệnh cũ tái phát." Khổng Ngu nhăn mặt lo lắng, ngồi xuống ở một bên.
Mộ Nhược chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đáp lại một câu: "Căn bệnh mãn tính của hắn, chỉ cần từ từ chữa trị, sớm muộn gì cũng khỏi. Nhưng tính tình của hắn quá nhạt nhẽo, thiếu ý chí sinh tồn, nếu như ra khỏi cung, đoán chừng cũng ăn không tiêu."
"Ra khỏi cung?"
Khổng Ngu hơi kinh ngạc, xoay người về phía Mộ Nhược, hỏi: "Có thể sao? Năm đó Hoàng thượng đã hạ lệnh, không cho phép hắn ra khỏi cung và lập phủ."
Khổng Ngu nói với giọng có ý nhắc nhở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...