Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Kỳ Trinh Đế còn chưa nói gì với Tô Tử Lạc, Thái Tử ở một bên đã bắt đầu nóng nảy.

Thái tử tiến lên nói, "Tô tiên sinh, phải không? Có phải Kỷ Tư Doãn giết người hay không, tóm lại, không phải là một mạng bồi một mạng hay sao? Nếu như người là do Kỷ Tư Doãn giết chết, vậy hãy xử lý hắn là được. Chẳng lẽ, ngươi còn muốn Đại Lâm ta lấy mười bồi một hay sao?"

Lời này, thật sự khiến người kinh tởm!

Nhưng ——

Kỳ Trinh Đế rất hài lòng với những lời này của Thái Tử. Rốt cuộc, đây cũng là những gì ông ấy muốn nói.

Nhi tử giỏi lắm, làm rất tốt!

Ngươi đã nói ra được suy nghĩ trong lòng của lão tử!

Tuy nhiên, nhìn bề ngoài, ông không thể quá dung túng. Tạm thời, ông trừng mắt liếc nhìn Cảnh Hoa một cái.

Sau đó nói, "Không được vô lễ!"

"Nhi thần biết sai!"

Cảnh Hoa không cam tình bất nguyện lui xuống.

Ngược lại, Kỳ Trinh Đế mang theo cười lạnh, nói với Tô Tử Lạc, "Chuyện này, trẫm nhất định sẽ cho Khúc Khương các ngươi một lời giải thích thỏa đáng. Tô tiên sinh hãy tạm thời lưu lại trạm dịch."

Tô Tử Lạc nhẹ nhàng gật đầu, "Một khi đã như vậy, ta hy vọng việc này có thể giải quyết nhanh một chút."

"Nhất định sẽ như thế!"

"Tuy nhiên......" Tô Tử Lạc bất ngờ nói, "Việc này là sự tình liên quan tới quan hệ hai nước, có một số việc, đúng là không đơn giản như vậy, hy vọng Hoàng thượng hiểu rõ."

Trong lời nói của hắn có hàm chứa thâm ý.

Ngay cả ngốc tử cũng biết!


Một mạng bồi một mạng cái gì? Xử lý theo luật Đại Lâm cái gì? Những điều này, đều không phải là mục đích mà Tô Tử Lạc muốn đạt tới!

Cảnh Hoa giận dữ nhìn hắn, không nhịn được nên nhiều miệng một chút, "Chẳng lẽ, thật sự muốn mười mạng đền một mạng?"

"Thái Tử sai rồi!" Tô Tử Lạc đáp lại.

"Sai nơi nào?"

Tô Tử Lạc nghiêm túc nói, "Nếu như có thể dùng mạng người để đổi, vậy Đại Lâm các ngươi chẳng phải sẽ thiếu Khúc Khương ta vô số mạng người hay sao?"

Xôn xao ~

Tô Tử Lạc không mặn không nhạt nói, nhưng lại khiến cho toàn bộ mọi người khiếp sợ.

Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Tô Tử Lạc đã thu liễm nụ cười quỷ dị ở trên khóe miệng, ngước cặp mắt sâu thẳm như mực lên.

Hắn tiếp tục nói, "Năm năm trước, trận chiến giữa Đại Lâm và Khúc Khương ở Thương Thủy, cuối cùng đã dẫn đến vô số thương vong, máu chảy thành sông. Khúc Khương ta binh bại mất thành, mỗi năm đều phải tiến cống, còn phải dâng hai tòa thành trì cho cho Đại Lâm các ngươi. Những điều này đã tạo thành nút thắt cho bá tánh Khúc Khương ta trong nhiều năm qua. Và hiện tại, chúng ta chỉ hy vọng có thể cởi bỏ nút thắt này đi. Nếu như vậy thì sự tình Uất Trì tướng quân sẽ được bỏ qua."

Những lời cuối cùng vừa mới rơi xuống ——

"Làm càn!"

Kỳ Trinh Đế giận dữ, đôi tay đập thật mạnh vào trên long ỷ.

Ngay sau đó, mấy chục thị vệ mang đao vọt vào, bao vây Tô Tử Lạc và tùy hầu của hắn ở giữa.

Đồng thời kiếm cũng được rút ra từ trong chuôi kiếm, rung động một trận!

Hai người bị vây quanh ở giữa vẫn không hề sợ hãi chút nào.

Tô Tử Lạc, vẫn là Tô Tử Lạc!


Tuỳ hầu bên người hắn, tất nhiên cũng giống như hắn.

Cực kỳ bình tĩnh!

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Kỳ Trinh Đế lại đập mạnh xuống long ỷ.

Theo đó là một tiếng "Làm càn"!

Ngay lập tức toàn bộ thị vệ ném kiếm trong tay "soạt soạt" xuống mặt sàn, trong nháy mắt quỳ xuống.

Tất cả đều cúi sát mặt sàn.

"Ai cho các ngươi lá gan mang kiếm tiến vào đại điện?"

Kỳ Trinh Đế tức giận mắng!

Thị vệ đứng đầu ngẩng đầu lên, run rẩy nhìn thoáng qua Thái tử Cảnh Hoa.

Cảnh Hoa toát mồ hôi lạnh, ra hiệu bằng ánh mắt, khiến thị vệ đứng đầu câm miệng lại.

Tiểu tử, nếu như ngươi dám lộ ra đây là mệnh lệnh của bổn Thái Tử, ta sẽ khiến cả nhà ngươi chó gà đều không yên!

Thị vệ kia hiểu rất rõ điểm này, vì thế hạ ánh mắt thấp xuống.

Không nói gì.

Kỳ Trinh Đế trong cơn giận dữ, chỉ vào thị vệ kia, "Người tới, chém!"

"Hoàng thượng tha mạng!"

"Kéo ra ngoài."


Người bên ngoài tiến vào, kéo thị vệ này ra ngoài, những thị vệ khác đang quỳ trên mặt đất lập tức cầm kiếm, toàn bộ đều hoảng loạn lui xuống.

Một màn mới vừa rồi dường như chỉ là một trò khôi hài.

Tô Tử Lạc từ đầu tới cuối đều lạnh lùng nhìn bọn họ, căn bản không thèm để ý, chỉ chờ Kỳ Trinh Đế cho mình một câu trả lời.

Kỳ Trinh Đế lấy lại bình tĩnh, lúc này mới giải thích với Tô Tử Lạc, "Sự tình vừa rồi không phải nhằm vào Tô tiên sinh."

"Ta hiểu!" Hắn nói tiếp, "Tuy nhiên, cho dù Hoàng thượng giết hai người chúng ta ở chỗ này, về tình về lý đều rất chính đáng."

"Nếu như ngươi bị giết ở đây, trẫm còn mặt mũi nữa sao?"

"Phải không? Vậy thì, mặt mũi Hoàng thượng có liên quan thế nào với cái chết của Uất Trì tướng quân?"

"Ngươi muốn bổn vương trả lại hai tòa thành trì kia? Điều đó không có khả năng!"

Không có chỗ để thương lượng!

"Có thể hay không, Hoàng thượng không cần vội, thời gian còn dài, Hoàng thượng có thể chậm rãi suy nghĩ." Tô Tử Lạc nói với giọng điệu rất chậm.

Người khác lắng nghe đều cảm thấy sốt ruột.

Tô Tử Lạc đã nói rõ ý định của mình, lập tức chắp tay, "Trong khoảng thời gian này, tại hạ sẽ chờ ở trạm dịch, hy vọng Hoàng thượng sẽ cân nhắc rõ ràng. Tóm lại, đây là kiến nghị cuối cùng của chúng ta!"

Thái độ của hắn, cũng kiên quyết không kém.

Cuối cùng ở trước mắt bao người, hắn rời khỏi Chương Chất điện!

Một mạng người, muốn Đại Lâm phải trả lại hai toà thành trì được đổi bằng máu tươi của mấy vạn người.

Mơ tưởng!

Kỳ Trinh Đế kiên quyết không đồng ý!

Nhưng trong triều lại có người lại nói, "Hoàng thượng, Khúc Khương hiện giờ đã không còn là Khúc Khương của 5 năm trước bữa. Hiện tại, bọn họ chỉ dùng ba vạn binh mã cũng có thể khuấy động mười vạn binh mã ở biên cương chúng ta. Có thể thấy được thế lực của bọn họ, chúng ta không thể khinh thường!"

"Ý của Trương đại nhân là muốn trẫm trả lại hai toà thành trì?"


"Thần chỉ muốn tỏ rõ ý kiến của mình!"

Dám xung đột với ý nghĩ của Hoàng thượng, ngươi thật là đáng thương!

Lúc này, Cảnh Diệc cũng nên lên tiếng. Hắn trước tiên liếc mắt nhìn thoáng qua Cảnh Dung, sau đó mới nói, "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy, mặc dù điều này liên quan tới quan hệ giữa hai nước, nhưng không cần phải trả lại thành trì. Vị Tô tiên sinh kia bất quá chỉ là một quân sư nho nhỏ, không đáng để tâm."

Kỳ Trinh Đế nheo mắt liếc hắn một cái, "Vậy ý ngươi là gì?"

"Căn bản không cần để ý tới. Nếu sự tình phát sinh ở trong kinh thành, vậy hãy xử lý việc này theo luật pháp Đại Lâm, đây là quy củ, không thể xem thường, mọi người đều bình đẳng. Cho dù đối phương là Đại tướng quân Khúc Khương, chúng ta chỉ cần bồi thường một ít vàng bạc châu báu là được."

"Ừ, ngươi nói cũng đúng."

"Hơn nữa, lần này bọn họ dùng lý do cầu thân để vào kinh thành, đến tột cùng có phải có mục đích khác hay không, chúng ta cũng cần phải điều tra. Phụ hoàng là vua của một nước, tất nhiên không thể bị dắt mũi bởi một Khúc Khương nho nhỏ được." Cảnh Diệc nói một cách rõ ràng!

Người khác nghe xong, thật sự bị thuyết phục đúng là phải như vậy!

Cảnh Hoa cũng không kiềm chế được, nói thẳng, "Lần này, nhi thần cũng nghĩ như thế, cùng lắm thì giết Kỷ Tư Doãn, trả lại cho bọn họ một mạng."

Cực kỳ phẫn nộ!

Mặc dù Thái Tử Phi tương lai của mình là thân muội muội của Kỷ Lê, ngay cả bao cỏ Cảnh Hoa cũng biết rõ mình nên giúp đỡ người thân chứ không phải người ngoài.

Hoặc là bản chất của hắn cũng giống như phụ hoàng mình, cho rằng giết người thì vấn đề có thể giải quyết!

Nhưng nếu như tương lai để hắn làm hoàng đế, chẳng phải nơi nơi đều sẽ là cô hồn dã quỷ, ngay cả địa phủ cũng không thể chứa hết.

Tất cả các đại thần cũng bắt đầu nói xôn xao!

Trong suốt thời gian này, Cảnh Dung vẫn luôn giữ im lặng. Sau khi giải tán, Cảnh Dung lập tức đuổi theo ra ngoài cửa cung, muốn ngăn cản Tô Tử Lạc đang định bước lên xe ngựa.

"Dung Vương có việc gì?" Tô Tử Lạc có chút khách khí đối với Cảnh Dung.

"Tô tiên sinh, không bằng tìm một chỗ có thể nói chuyện?" Cảnh Dung đi thẳng vào vấn đề.

"Vào thời điểm quan trọng này, Dung Vương muốn tìm ta nói chuyện? Có phải không thích hợp lắm hay không?"

"Chỉ nói chuyện riêng tư, không nói tới chuyện công sự!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui