Chẳng phải những người làm trong ngành khảo cổ, tư tưởng đều tương đối bảo thủ hay sao?
Kỷ Vân Thư cũng không ngoại lệ!
Từ khi gặp phải Cảnh Dung, cô nương bảo thủ như nàng, năm lần bảy lượt đều bị đùa giỡn.
Thật lâu sau, Cảnh Dung đột hỏi, "Nàng có muốn biết, khi bổn vương ôm nàng ở trong lửa lớn, bổn vương đã nghĩ gì hay không?"
Giọng điệu dịu dàng, len lỏi ở bên tai nàng.
Khiến nàng đột nhiên run rẩy một chút mà không kịp phòng đề phòng!
Không có lời đáp lại!
Bàn tay Cảnh Dung ôm eo nàng càng thêm dùng sức, cả khuôn mặt hắn gần như đã vùi vào chỗ cổ tinh tế của nàng.
Hắn chậm rãi nói, "Lúc ấy, bổn vương nghĩ, nếu không thể cứu nàng ra, vậy thì sẽ ta ôm chặt lấy nàng giống như bây giờ. Khi mọi thứ bùng cháy ở trong lửa lớn, nếu chúng ta cùng nhau chết đi như vậy, chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau ở âm tào địa phủ. Ta sẽ cầu xin Diêm Vương đồng ý với ta, kiếp sau, đừng cho ta sinh ra ở nhà đế vương, cũng nhất định cho ta gặp lại nàng sau khi tái sinh. Ta nghĩ, Diêm Vương nhất định sẽ rất cảm động. Sau đó, chúng ta lại cùng nhau đi qua cầu Nại Hà, cùng đi uống canh Mạnh bà, cùng nhau nhảy xuống bể luân hồi. Chờ sau khi tái sinh, chúng ta sẽ sinh ra trong một ngôi nhà bình thường. Mỗi khi mặt trời mọc chúng ta dậy đi làm, mặt trời lặn chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi!"
Nghe những lời này quả thực rất quỷ dị!
Nhưng rõ ràng chứa đựng đầy tình cảm!
Trái tim Kỷ Vân Thư đập mạnh dữ dội, trên mặt nóng bừng chậm rãi lan tới lỗ tai, cả người nàng đều nóng bỏng không thể chịu được.
Cảnh Dung tiếp tục, "Ta biết, người quan trọng nhất trong lòng nàng, chung quy vẫn là Kỷ Bùi. Nhưng bổn vương vẫn nguyện ý chờ, chờ đến khi nàng liếc mắt nhìn bổn vương một cái."
"Cảnh Dung......"
"Nàng đừng nói gì, cứ yên lặng nghe là được."
Kỷ Vân Thư nghẹn lời!
Dáng người nàng nhỏ gầy, gần như bị nhấn chìm ở trong vòng tay to lớn của Cảnh Dung.
Một lớn một nhỏ!
Kỷ Vân Thư cũng không tiếp tục giãy giụa, mặc kệ hắn tùy ý ôm.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Cảnh Dung đã ngủ ở trên đầu vai của nàng, tiếng hít thở đều đều liên tục phả vào bên tai nàng.
Cảm giác này, cực kỳ an nhàn.
Nhưng bên tai Kỷ Vân Thư, giờ phút này vẫn còn quanh quẩn những lời Cảnh Dung nói vừa rồi. Những lời nói đó, khiến cho trái tim nàng xáo trộn hỗn loạn không thôi.
Mãi cho đến đêm khuya, nàng rốt cuộc cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ!
Cả đêm, hai người cứ dùng tư thế như vậy, an phận nằm ở trên giường.
Hôm sau.
Khi Kỷ Vân Thư tỉnh lại, nàng được chào đón với cặp mắt tràn đầy trìu mến của Cảnh Dung.
"Tỉnh? Ngủ ngon không?" Giọng nói như ngọc, quan tâm săn sóc!
Kỷ Vân Thư hạ mắt xuống, lập tức ngồi dậy từ trên giường, chuẩn bị xốc chăn lên để xuống giường, nhưng bị một bàn tay chế trụ nàng lại.
Cảnh Dung ôm nàng từ phía sau, trên khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa, "Cả buổi tối bổn vương cũng chưa ăn nàng, hiện tại nàng lo lắng cái gì?"
"Thỉnh Vương gia buông ta ra."
"Không buông!"
"Ngươi......" Kỷ Vân Thư tức muốn hộc máu, tự giải thoát mình khỏi bàn tay của hắn, sau đó giống như một con mèo nhỏ, nhanh chóng xuống giường.
Nàng cúi đầu, sợ hắn sẽ nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, "Vương gia hãy nghỉ ngơi cho tốt, tối hôm qua hãy xem như chưa từng phát sinh chuyện gì."
Nàng nói xong, lập tức cất bước đi ra cửa. Lúc nàng vừa mới mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy Lang Bạc đang đứng thẳng lưng ở bên ngoài.
Nhìn thấy nàng vừa đi ra, Lang Bạc âm thầm cười, hai tay chắp lại, "Kỷ tiên sinh, chào buổi sáng."
Chào buổi sáng muội ngươi!
Thông đồng làm bậy!
Kỷ Vân Thư cắn môi, cũng không có ý định đáp lại, vòng qua Lang Bạc, chuẩn bị rời đi.
Ngay khi nàng vừa bước đi được vài bước, đột nhiên dừng lại.
Ngay trong sân, một nữ tử đang nghênh diện đi tới.
Nàng ấy mặc một chiếc áo choàng màu xanh, tóc dài tới thắt lưng, một phần mái tóc đơn giản được búi lên nhẹ nhàng. Khuôn mặt khá to, thanh tú tinh xảo, có trang điểm nhẹ.
Mỗi bước chân đều có trật tự, đôi tay đặt ở trước bụng, có thể nhìn thấy được phong thái tiểu thư con nhà giàu có khi nàng ấy bước đi.
Mặc dù không phải là thiên tiên, nhưng hào quang thanh nhã, giống như một làn khói nhẹ mỏng manh, khiến người cảm thấy thoải mái khi tới gần nàng ấy.
"Khổng cô nương?" Lang Bạc kinh ngạc kêu một tiếng.
Thì ra người này, chính là Khổng Ngu.
Đồng thời với khi Kỷ Vân Thư nhìn xem nàng ấy, Khổng Ngu cũng đã quan sát nàng một cách rõ ràng.
Người này một thân nam trang, nhẹ nhàng nho nhã, ngũ quan đoan trang, dáng vẻ thật ra giống như một nam tử anh tuấn.
Chỉ đáng tiếc, trên mặt có một vết sẹo!
"Vị này là ai?" Ánh mắt Khổng Ngu đối diện với tầm mắt Lang Bạc.
Lang Bạc lập tức nói, "Vị này chính là Kỷ tiên sinh, là khách quý của Vương gia."
"Thì ra ngài chính là Kỷ tiên sinh?" Khổng Ngu nhẹ nhàng mở miệng, hơi lễ hành một cái, "Dọc theo đường đi, đều nghe nói rất nhiều chuyện về tiên sinh. Nghe nói vụ án mất tích ở kinh thành lần này cũng do tiên sinh phá án. Tiên sinh quả nhiên là người thông tuệ, chẳng trách Vương gia sẽ đối đãi với tiên sinh giống như khách quý."
"Cô nương không cần khách khí như vậy, tại hạ chỉ là một người bình thường."
"Tiên sinh khiêm tốn."
Kỷ Vân Thư không quen biết nàng ấy, nữ tử này xuất hiện ở đây, nói vậy, chắc có lẽ là tới thăm Cảnh Dung.
Nàng cười nhẹ, "Vậy không quấy rầy cô nương đi thăm Vương gia, cáo từ."
Nói xong, Kỷ Vân Thư vòng qua nàng ấy, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng kia, Khổng Ngu nhoẻn miệng cười.
Lang Bạc lập tức tiến lên, "Khổng cô nương, sao cô nương lại tới đây?"
Khổng Ngu thu hồi nụ cười, mặt đầy lo lắng, "Mộ Dược nói với ta, Vương gia bị thương, sao ta có thể không tới?"
"Ồ!"
Khổng Ngu nâng theo làn váy, bước vào phòng.
Bởi vì Kỷ Vân Thư chạy trối chết, đáy lòng Cảnh Dung giống như nhạc nở hoa, tươi cười xuống giường, chuẩn bị lấy quần áo xuống từ trên bình phong.
"A Dung!" Khổng Ngu gọi một tiếng.
Nghe tiếng, Cảnh Dung quay lại nhìn, lập tức nhìn thấy gương mặt tinh xảo của Khổng Ngu mang theo lo lắng đang đi về phía hắn.
"Sao nàng lại tới đây?" Cảnh Dung nhíu mày, giọng điệu hơi nặng nề.
"Để ta nhìn xem, bị thương nghiêm trọng thế nào?"
"Ta không sao."
Khổng Ngu nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào băng vải quấn trên trán hắn, nước mắt bắt đầu chảy xuống, nói, "Đầu còn đau không? Nếu không phải Mộ Nhược nói với ta, chàng vẫn định sẽ luôn gạt ta phải không?"
Có một chút hương vị tức giận.
Cảnh Dung lui ra phía sau một bước, nhìn Khổng Ngu.
"Ta thật sự không sao, nàng không cần lo lắng." Giọng hắn nhẹ nhàng.
"Vì sao một năm không gặp, chàng đối với ta, dường như có chút xa lạ."
"Là nàng suy nghĩ quá nhiều."
Nếu nói, hắn và Mộ Nhược là mặc một cái quần cộc lớn lên, vậy thì, hắn và Khổng Ngu, chính là tay trong tay lớn lên.
Khổng Ngu lớn hơn hắn một tuổi, giống như tỷ tỷ, từ nhỏ luôn quan tâm tới hắn, và Cảnh Dung đối với nàng ấy cũng cực kỳ tốt. Trước khi Cảnh Dung gặp được Kỷ Vân Thư, nữ tử duy nhất có thể tiếp cận bên người hắn, có lẽ cũng chỉ có Khổng Ngu.
Mặc dù hai người là tỷ đệ tình thâm, nhưng theo năm tháng lớn lên, Khổng Ngu đã nhận định bản thân mình chính là Dung Vương phi của Cảnh Dung. Nhận định này ở trong lòng nàng ấy, sớm đã ăn sâu bén rễ.
Thậm chí Khổng Ngu còn thường xuyên nhắc với hắn về chuyện này.
Mỗi lần, Cảnh Dung đều không trả lời, không phải hắn cam chịu, hắn chỉ một lòng cảm thấy đây là sự vui đùa của Khổng Ngu mà thôi.
Theo thời gian, toàn bộ mọi người trong hoàng thất cũng gần như nhận định Khổng Ngu chính là Dung Vương phi.
Nhưng cho đến một năm trước, một ngày trước khi Khổng Ngu đi tới Thanh Sơn Cư, nàng ấy đã thẳng thắn nói ra tâm tư của mình với hắn.
Cảnh Dung lúc này mới phát hiện ra, đó không phải là một trò vui đùa, nàng ấy thật tình muốn làm Dung Vương phi của mình.
"Khổng Ngu, ta không sao, nàng vừa mới từ Thanh Sơn Cư trở về, có lẽ trong phủ nhất định sẽ rất bận. Nàng không cần lo lắng cho ta, vẫn nên nhanh chóng quay về đi."
Khổng Ngu hiện lên vẻ mặt thất vọng.
"Những năm qua, chàng đều gọi ta Ngu nhi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...