Ra khỏi Phụ Dương điện.
Cảnh Dung đi hơi nhanh một chút, có lẽ là lo lắng Cảnh Hoa sẽ chạy tới tìm mình.
Quả nhiên, lúc Cảnh Dung vừa mới ra bên ngoài điện, Cảnh Hoa đã đuổi kịp tới, ngăn Cảnh Dung lại.
Một bộ tư thế hưng sư vấn tội: "Vừa rồi ở trước mặt phụ hoàng, vì sao ngươi phải đứng ở bên phía Cảnh Diệc?"
Buồn cười!
Đây là hai chữ bỗng chốc toát ra từ trong lòng Cảnh Dung.
"Ta thực sự không hiểu ý Thái Tử."
Cảnh Hoa cười lạnh một tiếng: "Cảnh Dung, ngươi không cần giả bộ hồ đồ ở trước mặt ta. Ta vẫn luôn cho rằng, ngươi sẽ không bao giờ tranh giành, luôn nghĩ ngươi an tâm làm Tiêu Dao Vương. Xem ra, ta đã xem nhẹ ngươi. "
Tiêu Dao Vương?
Cảnh Dung cực kỳ hứng thú đối ba chữ này.
Hắn cười cười: "Thật đúng là hy vọng có một ngày kia, phụ hoàng có thể phong ta là Tiêu Dao Vương, cũng coi như một hạnh phúc tự tại."
"Được rồi, ngươi thật sự muốn làm Tiêu Dao Vương thì cứ việc làm. Lúc ấy khi phụ hoàng hỏi ngươi có thượng sách gì không, ngươi không nên đáp lại." Trong lòng Cảnh Hoa cực kỳ tức giận.
Rốt cuộc, cục diện vừa rồi rất rõ ràng, Cảnh Dung và Cảnh Diệc đều đứng về một phía, trong khi bản thân hắn lại bị cô lập.
Điều này không thể xảy ra!
Không đợi Cảnh Dung mở miệng nói chuyện, Cảnh Hoa đột nhiên nhìn về phía sau vài lần, xem ra Cảnh Diệc vẫn chưa kịp ra đây, vì thế hắn nắm lấy Cảnh Dung và kéo qua bên cạnh vài bước.
Dò hỏi: "Cảnh Dung, ta muốn hỏi ngươi, rốt cuộc, ngươi muốn đứng về phía bên ta, hay là bên phía Cảnh Diệc?"
Đôi khi, đối với sự lớn mật của Cảnh Hoa hỏi ra những câu như vậy, Cảnh Dung thật sự nói không nên lời.
Thiên hạ này, sao sẽ có Thái tử như vậy?
Hồ đồ như vậy?
Nếu như đó là một nữ nhân và bị ném vào trong hậu cung, sẽ không sống nổi qua ngày hôm sau ngay khi đã tiến cung.
Cảnh Dung mang theo giọng điệu nhắc nhở, nhíu mày nói với hắn: "Thái tử, tai vách mạch rừng, có một số lời nói ra rồi sẽ không thể thu trở về. Ngươi đã lớn lên ở trong hậu cung từ nhỏ, nên nói gì, không nên nói gì, đạo lý này, ngươi hẳn rõ ràng hơn bất kỳ ai khác."
Tuy nhiên......
"Ta đang hỏi ngươi vấn đề khác, ngươi nói với ta chuyện này để làm gì?"
Thái tử còn mang theo vẻ mặt không kiên nhẫn.
Cảnh Dung không có lời nào để nói!
Cảnh báo của hắn không thể nói rõ ràng hơn, bao cỏ này không thể hiểu được sao?
"Thái tử, ý của ta là......"
Lời còn chưa nói xong, đã nghe được giọng Cảnh Diệc truyền đến từ phía sau.
"Chẳng lẽ hai người các ngươi đang bàn luận về chuyện biên cương?"
Giọng điệu của Cảnh Diệc không mặn không nhạt.
Cảnh Diệc cùng mấy vị đại thần lần lượt đi ra.
Các đại thần đều biết đây là chuyện giữa các hoàng tử, vì thế không ai dừng lại, bước nhanh rời đi.
Cảnh Diệc đi tới, trên khóe miệng mang theo nụ cười ý vị sâu xa.
Cảnh Hoa trừng hắn một cái, ngoài miệng không quên nói một câu: "Tới giờ mới ra khỏi Phụ Dương điện, Dược vương đang muốn mượn sức các đại thần sao?"
Giọng nói của Cảnh Hoa, âm dương quái khí!
Đương nhiên, Cảnh Diệc cũng không phải là kẻ ăn chay, thờ ơ nói một câu: "Thái tử vẫn còn biết đây là Phụ Dương điện của phụ hoàng! Nếu đã biết, nên tự quản tốt miệng của mình, đừng nói những sự tình khiến phụ hoàng không vui."
"Ngươi......"
"Mới vừa rồi khi Thái tử bàn về chuyện biên cương, đưa ra ý kiến thừa thắng xông lên, vĩnh tuyệt hậu hoạn, chẳng lẽ ngươi không chú ý tới thần thái của phụ hoàng hay sao?"
"Có ý gì?" Cảnh Hoa truy vấn.
Cảnh Diệc cười một tiếng, người như vậy có thể là đương kim Thái tử, thật sự buồn cười cực điểm.
Sau đó nói: "Thôi, vẫn nên để Thái tử tự mình lĩnh hội đi." Trong khi nói, hắn nhìn về phía Cảnh Dung, trên mặt mang theo một sự ranh mãnh thấm nhập nhân tâm.
Đó là điều cấm kỵ!
Nhưng trên mặt hắn, vẫn mang theo tư thái ung dung thưởng thức, nói với Cảnh Dung: "Ta cũng không biết, thì ra Cảnh Dung ngươi đối với chuyện mưu lược hành quân, cũng nắm giữ thấu triệt như thế. Tuy nhiên mới vừa rồi, còn đa tạ ngươi đã đứng về phía ta."
Lời này, dường như là cố ý nói cho Thái tử nghe.
Cố ý châm ngòi mâu thuẫn giữa Cảnh Dung và Cảnh Hoa.
Nhưng hắn đã xem nhẹ Cảnh Dung. Cảnh Dung căn bản không thèm để ý tới, vị trí Thái tử cái gì, các ngươi cứ việc tranh giành, có quan hệ gì với ta!
Cảnh Dung vẫn luôn bình thản, thờ ơ nói: "Ta bất quá chỉ là việc nào ra việc đó, cũng không phải là đứng về phía một bên, tất cả mọi người đều là thân huynh đệ, sao phải phân chia như vậy?"
"Ngươi sai rồi." Ánh mắt Cảnh Diệc đột nhiên sáng lên, miệng nhếch lên giống như một đường kiếm sắc nhọn, từng lời tràn ra: "Từ một khắc khi chúng ta sinh ra, đã chú định phải phân chia rành mạch. Điều này trong lòng mỗi chúng ta, chắc hẳn đều rất rõ ràng."
Rõ ràng!
Rành mạch!
Những từ này, hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của tình thân!
Cảnh Diệc nghênh ngang rời đi.
Cảnh Hoa hồi phục lại tinh thần, ngoại trừ phẫn nộ vẫn là phẫn nộ, ngoài miệng nói một câu không cam lòng.
"Cảnh Diệc này, có năng lực gì mà muốn tranh chấp với ta? Hiện giờ, ta mới là Thái tử, tương lai địa vị cũng nhất định ở phía trên hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ trừ khử hắn, nhổ cỏ tận gốc, để cho hắn biết, kết cục của việc đối nghịch với bổn Thái tử."
Nắm chặt hai nắm đấm!
Lời này, không thể nghi ngờ cũng muốn nói cho Cảnh Dung nghe, đồng nghĩa với việc cho Cảnh Dung một hồi chuông cảnh báo!
Cảnh Dung có chút đau đầu, lắc đầu, xoay người rời đi.
......
Giờ này khắc này, Kỷ Vân Thư đã ra khỏi cung Tiêu Phi.
Sắc mặt lạnh lùng không có biến hoá gì so với lúc đi vào, tuy nhiên trên khóe môi nàng, lại mang theo một nụ cười khiến người không thể phát hiện ra.
Đó là một nụ cười xa lánh khiến người ớn lạnh!
Nàng bước đi từng bước một, đi về hướng cửa phía Nam, ánh mắt không hề nghiêng ngó chút nào, nhìn thẳng phía trước.
Một cơn gió lạnh quét qua hậu cung, thổi trên áo choàng và mái tóc nàng, không ngừng tung bay bốn phía.
Giống như trong thâm cung quỷ quyệt, khiến người không dám chạm vào.
Và trong đầu nàng, quay lại đoạn đối thoại vừa rồi của mình cùng với Tiêu Phi.
"Tiên sinh thích bức họa này chứ?" Đôi mắt phượng thon dài của Tiêu Phi, nhiễm đầy sự gợi ý quyến rũ.
Bà ta cảm thấy, bức họa này, nhất định có thể đả động tới Kỷ Vân Thư.
Tuy nhiên......
"Tác phẩm do Bạch tiên sinh vẽ ra, có thể nói là tuyệt mỹ, lưu truyền hậu thế, nhất định sẽ khiến người tranh nhau sưu tầm. Đáng tiếc, thảo dân phiêu bạc bên ngoài, không có cuộc sống yên ổn, không thể tránh khỏi có ngày sẽ phải ăn ngủ ngoài trời. Một bức họa quý trọng như vậy đặt ở bên người, cho dù thảo dân dụng tâm yêu quý, chỉ sợ cũng sẽ có tổn hại. Không bằng cứ đặt nó ở trong hoàng cung là an toàn nhất."
Lý do thoái thác này, khiến Tiêu Phi không thể nào tiếp tục ân cần tặng đồ.
Trên khoé mắt bà ta, đều bị chùn bước trước Kỷ Vân Thư.
Tươi cười trên mặt bà ta cứng đờ: "Tiên sinh thông minh, bổn cung lĩnh giáo!"
"Nương nương quá lời."
Cuối cùng, Tiêu Phi đứng dậy từ trên ghế quý phi, dẫm đôi giày vàng thêu loan, đi tới trước mặt Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư cũng đứng dậy ngay sau đó, tư thái đứng thẳng giống như thần tử.
Tiêu Phi đè thấp giọng điệu, đột ngột hỏi nàng một câu đầy thâm ý.
"Tiên sinh cảm thấy, đi trên mặt đất và bay trên bầu trời, cái nào có ưu thế hơn?"
Ý ngoài lời, Cảnh Dung và Cảnh Diệc, nàng chọn ai?
Đó là một câu giống như Cảnh Hoa từng hỏi Cảnh Dung, giữa Cảnh Hoa hắn và Cảnh Diệc, Cảnh Dung sẽ chọn ai, phương pháp đều giống như nhau!
Lúc ấy, nàng chỉ trả lời lại một câu: "Vậy nương nương cảm thấy, một con cá chép vàng ở trong nước, nó sẽ chọn cái gì?"
Nhớ tới sắc mặt Tiêu Phi lúc ấy, Kỷ Vân Thư lập tức không nhịn được cười lên một tiếng.
Nữ nhân hậu cung, đều sẽ luôn tính kế. Tính kế tới, tính kế đi, còn không phải tới lúc tóc bạc trắng xoá cả đời hay sao?!
Ngay khi nàng cáo lui, Cảnh Huyên vốn định đuổi theo ra ngoài, nhưng đã bị Tiêu Phi kéo lại.
Cảnh Huyên gọi vài tiếng "Kỷ tiên sinh", Kỷ Vân Thư cũng không quay đầu lại nàng ta một cái.
Lúc này, nàng đã tới cửa Nam, Cảnh Dung vẫn chưa tới, nàng lập tức lên xe ngựa trước.
"Đi thôi!" Nàng nói với mã phu.
Mã phu trả lời: "Vương gia vẫn chưa tới."
"Không đợi nữa!"
"Vậy, ngài sẽ hồi Dung Vương phủ hay sao?"
"Lương Sơn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...