Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Nhưng Cảnh Dung lại cố ý phớt lờ Cảnh Hoa.

Cảnh Dung tiếp tục nói: "Nếu ta mang người này về kinh thành, nàng nhất định có chỗ hơn người." Quay người về phía Kỳ Trinh đế: "Nhi thần tin tưởng nàng, vụ án Ngự Quốc Công tất nhiên có thể phá."

Kỳ Trinh đế gật gật đầu, một lần nữa nâng chung trà lên uống một ngụm: "Nếu như Cảnh Dung ngươi tin tưởng người nọ như vậy, trẫm thật ra có chút tò mò." Kỳ Trinh đế tinh tế cân nhắc: "Vừa lúc vài ngày sau chính là sinh thần Tiêu Phi, trong cung sẽ mở tiệc. Ngày ấy lúc ngươi tiến cung, hãy mang nàng đến. Trẫm thật ra muốn nhìn xem, người nào mà có thể khiến Cảnh Dung ngươi tín nhiệm như thế."

Khi nghĩ tới những điều này, thật ra Cảnh Dung có chút do dự.

Mặc dù hắn nghĩ mang theo Kỷ Vân Thư hồi kinh, nhất định sẽ phải đưa nàng tiến cung, nhưng không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy!

Không thể nào từ chối, Cảnh Dung chỉ có thể đồng ý.

"Vâng, nhi thần tuân lệnh."

Kỳ Trinh đế "Ân" một tiếng, vung tay lên: "Ngươi về phủ trước đi thôi, vừa mới hồi kinh, cũng nên nghỉ ngơi nhiều. Ngươi có một lòng trung hiếu, trong lòng trẫm tự nhiên hiểu rõ."

"Vâng."

Từ đầu tới cuối, một chữ mà Cảnh Dung nói nhiều nhất, chung quy chính là "Vâng".

Hắn vừa mới ra khỏi Phụ Dương điện, sau lưng, Cảnh Hoa đã đuổi theo kịp.

"Cảnh Dung!" Cảnh Hoa gọi hắn một tiếng.

Cảnh Dung dừng bước chân lại, đứng ở dưới mái hiên, xoay người, nhìn vẻ mặt tươi cười của Cảnh Hoa.

"Thái tử, có chuyện gì không?"

"Gọi ta là Cảnh Hoa, ngươi và ta cũng là thân huynh đệ, hà tất xa lạ như thế?"


"Ngươi là trữ quân*, ta là thần, tất nhiên có sự khác biệt trong đó." (*người thừa kế ngai vàng)

Cảnh Hoa rất thích khi Cảnh Dung nói ra một câu "trữ quân".

Cảnh Hoa nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Cảnh Dung, nói: "Phụ hoàng nói không sai, ngươi là một người trung hiếu, trong rất nhiều huynh đệ, cũng chỉ có ngươi không tranh không đoạt. Một ngày nào đó, nếu như ta trở thành hoàng đế, hy vọng Cảnh Dung ngươi, có thể trở thành thần tử đắc lực nhất của ta."

Hoàng đế còn chưa chết, ngươi đã nghĩ tới muốn làm vua?

Ngu ngốc!

Cảnh Dung nghĩ thầm, lời này nói ở trước mặt ta thì được, đừng nói bậy khắp nơi, miễn cho bản thân mình chết như thế nào cũng không biết được.

Đặc biệt đừng nói ở trước mặt Cảnh Diệc, mặc dù hiện tại hắn ta không lật đổ ngươi, nhưng sau này khó đảm bảo sẽ không nắm lấy những sai lầm của ngươi, khiến ngươi thất bại.

Cảnh Dung mỉm cười yếu ớt, nói: "Thái tử, nếu một ngày có thể lên tới đỉnh cao, ta tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực phụ trợ ngươi."

"Không hổ là người được bổn Thái tử coi trọng."

"......"

Cảnh Hoa lại vỗ vỗ vai hắn lần nữa: "Được rồi, ta cần phải hồi Đông Cung nghiên cứu công văn, những ngày gần đây phụ hoàng sai người chuyển rất nhiều tấu chương tới Đông Cung."

Đã biết đã biết!

Không phải ngươi đang muốn nói, Hoàng thượng rất coi trọng ngươi sao!

Cái rắm!

Kỳ Trinh đế ghét bỏ ngươi đều được viết ở trong đầu, muốn lấp đầy bộ não ngươi một chút mà thôi.


Cảnh Hoa chắp hai tay sau lưng, cực kỳ đắc ý rời đi, sáu tên thái giám bên người đi theo phía sau.

Cảnh Dung phía sau, không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Bao cỏ!" (Đồ ngốc!)

Cảnh Hoa này, từ nhỏ đã lớn lên ở bên người hoàng đế, mặc dù nói hắn là kẻ ngốc, không đủ năng lực để xử lý việc gì, nhưng khi nói chuyện lại rất khéo đưa đẩy.

Nhưng nói đến cùng, chung quy vẫn chỉ là bao cỏ, may mắn được sinh ra một nơi rất tốt, có lão tử yêu thương hắn, lúc này mới có được danh hiệu Thái tử.

Nếu như là thường nhân, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi!

Trong lòng Cảnh Dung, vẫn luôn xem Cảnh Hoa là loại ngu xuẩn, cho rằng bản thân mình là trữ quân, tương lai nhất định sẽ yên ổn ngồi trên long ỷ, không nghĩ tới, chỉ cần những hoàng tử khác hơi dùng chút kế sách, lập tức có thể kéo cái bao cỏ này xuống đài.

Lý do duy nhất mà Cảnh Diệc chưa đối phó với bao cỏ trữ quân này, là vì lực uy hiếp và sức chiến đấu của hắn quá nhỏ, thậm chí không có, vì thế chỉ cần chờ xử lý xong mấy hoàng tử khác, sau đó mới diệt trừ Cảnh Hoa, lúc đó Cảnh Diệc tất nhiên có thể yên ổn ngồi lên vị trí Thái tử.

Âm mưu trong hoàng thất, ngay cả khi mơ ước đạt được như ý, thực sự cũng phải đấu một cuộc chiến rất lớn!

Ngược lại, Cảnh Dung không có ý định tiến vào trận tranh đấu này, nhưng có một số việc, thật sự không xảy ra như mình mong muốn.

Sau khi trở về từ hoàng cung, Cảnh Dung thay đổi một thân quần áo màu xanh đậm, cũng chưa kịp ăn gì, lập tức nhanh chóng đi tới Đông Uyển.

......Edit: Emily Ton......

Lúc này, tại Đông Uyển.

Vệ Dịch sớm đã đi nghỉ, trùm chăn, chìm sâu vào trong giấc ngủ!

Ngồi trong xe ngựa lâu như vậy, thật ra Kỷ Vân Thư cũng rất mệt mỏi, nhưng giấc ngủ lại không dễ dàng tới.


Nàng đứng ở dưới mái hiên, ngửa đầu, nhìn nước rơi xuống từ trên mái hiên, đôi mắt trong suốt, mang theo một chút cảm giác ưu thương.

Trong tay, nắm chặt một chiếc tua rua, có một hạt ngọc trai sáng mịn, dưới ánh sáng đèn lồng, cực kỳ rực rỡ.

Ngón tay nàng nhẹ nhàng kéo sợi tua, để nó lủng lẳng ở trước mặt, khi gió lạnh thổi qua nhẹ nhàng lay động.

Cảnh Dung bước vào trong viện, vừa lúc nhìn thấy nàng, cho dù nàng ăn mặc nam trang, mang nửa chiếc mặt nạ, vẫn khiến trái tim hắn khẽ run lên.

Nữ tử này, ở trong nước bùn vẫn không hề bị nhiễm, khiến người không thể khoác lên hai chữ "thế tục" lên trên người nàng.

Nàng nên thuộc về vùng sông nước Giang Nam yên tĩnh, lớn lên ở bên cạnh đình nước, an tĩnh vô ưu sống hết một đời mới đúng.

Giờ khắc này, Cảnh Dung thật sự hoài nghi, bản thân mình mang nàng hồi kinh, rốt cuộc là đúng, hay là đã sai?

Trong lòng hắn trầm xuống, nhẹ nhàng bước tới.

"Dây tua rua này thật đẹp!" Hắn nói một tiếng.

Nghe tiếng nhìn lại, Kỷ Vân Thư chuyển dây rua từ ngón tay giữa vào trong lòng bàn tay, khóe miệng cũng chậm rãi kéo ra một độ cong.

"Đây là vật Kỷ Bùi đã tặng cho ta. Hắn nói, đây là vật hắn luôn mang theo bên người sau khi hắn mất trí nhớ."

Nhắc tới người kia, khóe miệng Kỷ Vân Thư giống như sợi tơ, mang theo nỗi đau.

Cảnh Dung biết, Kỷ Bùi ở trong lòng nàng, không người nào có thể thay thế.

"Ngươi thật sự cảm thấy hắn đã chết?" Cảnh Dung đột nhiên hỏi nàng.

Câu hỏi này vừa ra, khuấy động trái tim Kỷ Vân Thư, con ngươi mang theo kinh ngạc, hỏi hắn: "Vương gia vì sao lại hỏi như vậy?"

"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến vấn đề này."

Nàng lắc đầu: "Ta đã không dám cầu nhiều hơn, nói chung là không dám ôm hy vọng nữa. Mấy năm nay, ta không lúc nào là không hy vọng Kỷ Bùi còn sống. Nhưng hy vọng lớn bao nhiêu, cảm giác thất vọng cũng sẽ lớn bấy nhiêu, thật sự sẽ xói mòn tâm trí người."


Nói tới đây, nàng cười chua xót!

Cảnh Dung vẫn luôn nhìn nàng, khi nhìn thấy nàng nhắc tới Kỷ Bùi, thần sắc trên mặt có hơi biến hóa.

"Vân Thư." Hắn đột nhiên gọi nàng một tiếng.

"Ân?"

"Đừng bận tâm." Hắn nhẹ nhàng lắc đầu trước khi chuyển chủ đề: "Vài ngày sau, ngươi cần tiến cung với ta một chuyến."

Nàng xác định bản thân mình không hề nghe lầm, tiến cung?

"Không phải tới đây để tra vụ 《Lâm Kinh Án》 hay sao? Vì sao muốn ta vào cung?"

Cảnh Dung giải thích: "Ngươi cũng biết, Ngự Quốc Công là người hoàng thất, vụ án này quan trọng thế nào chắc hẳn ngươi đã biết. Ngươi yên tâm, ngày sinh thần của Tiêu Phi nương nương, trong cung mở tiệc, ngươi chỉ cần lộ mặt. Sau khi ta đề cử ngươi với phụ hoàng, nếu ngươi muốn ra khỏi cung, ta sẽ lập tức sai người đưa ngươi rời khỏi cung."

"Không thể không đi?"

"Ta đã đồng ý."

Ai ai ai, ta mới là đương sự, dù thế nào cũng phải do ta đồng ý chứ?

Nhưng Kỷ Vân Thư suy nghĩ lại, nếu như hoàng thượng hạ ý chỉ, Cảnh Dung không thể cự tuyệt.

Cảnh Dung nhanh chóng nói: "Nếu ngươi muốn mang theo Vệ Dịch tiến cung, cũng có thể."

"Không cần." Nàng nhanh chóng phủ nhận, "Hiện giờ, đã mang theo hắn vào kinh thành, không cần khiến hắn liên quan tới hoàng cung."

"Ngươi yên tâm, ngày đó tiến cung, ta sẽ sai người trông chừng hắn cẩn thận. Không phải hắn thích ăn thịt sao? Ta sẽ sai người dẫn hắn đi ăn thịt ngon nhất kinh thành."

Lời hứa này, Kỷ Vân Thư không hề thấy cảm động chút nào.

Nếu như Vệ Dịch đang ngủ nửa tỉnh, lúc này khẳng định sẽ lập tức bò dậy, ôm chặt lấy hắn một cái!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui