Edit: Emily Ton.
Kỷ Vân Thư trả A Mạt lại cho Khắc Sát.
"Chúng ta nên vào trong thôi, hài tử yếu nhược, không nên để trúng gió."
Khắc Sát gật đầu, tiếp nhận hài tử, sau đó đột nhiên lấy ra một vật từ bên hông mình, đưa cho Kỷ Vân Thư.
Đó là một khối ngọc bài nhỏ tinh xảo, xung quanh nạm vàng, có một sợi chỉ bạc được quấn quanh nó. Ở giữa ngọc bài, mặt trên có khắc một con khổng tước sinh động như thật. Trên đôi mắt khổng tước, có nạm một viên ngọc bích thượng đẳng. Mặt sau của ngọc bài, khắc một chữ "Nam"! ("南")
"Hiện tại, ta không có gì hồi báo, ngọc bài này, còn thỉnh cô nương nhận lấy. Nếu như có một ngày, cô nương đi tới Hồ Ấp, dùng ngọc bài này sẽ tìm được ta, ta sẽ thâm tạ."
"Điều này......"
"Cô nương nhận lấy đi, cũng để trong lòng Khắc mỗ cảm thấy dễ chịu một chút."
Sau đó, trực tiếp nhét ngọc bài vào trong tay Kỷ Vân Thư.
Kết cấu của tấm ngọc bài nho nhỏ khá ấn tượng, cảm xúc thật ra rất tốt, xoa ở trên đầu ngón tay, cảm giác lạnh như băng, rất thoải mái.
Kỷ Vân Thư không tiện từ chối.
Đơn giản liền nhận lấy!
Nàng nghĩ, nàng chắc sẽ không đi tới Hồ Ấp, nếu muốn chối từ, nàng sẽ cần phải tốn thêm một phen miệng lưỡi!
"Một khi đã như vậy, ta sẽ nhận lấy."
Trong lòng Khắc Sát lúc này mới dễ chịu một chút, ôm A Mạt đi vào.
Kỷ Vân Thư nhấc chân cũng chuẩn bị đi vào, dường như đoán được Cảnh Dung sẽ kéo cánh tay mình, nàng trực tiếp khoanh hai tay ở trước ngực, lúc này mới đi một đường thẳng vào trong.
Tay Cảnh Dung bắt vào trong không khí!
Tiểu nữ tử, vẫn rất lợi hại.
Sau khi vào trong, Kỷ Vân Thư ngồi xuống, Cảnh Dung cũng ngồi xuống, một đôi mắt yên lặng nhìn nàng chằm chằm.
Giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng!
Kỷ Vân Thư hong khô khăn che mặt trong tay trên lửa, sau đó mang nó lại ở trên mặt mình.
Vệ Dịch chớp đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, miệng phồng lên.
Hành động nho nhỏ của hắn, vừa lúc bị Kỷ Vân Thư nhìn thấy, nàng hỏi hắn: "Có chuyện gì với ngươi vậy? Không vui sao?"
"Không phải." Vệ Dịch lắc đầu.
"Vậy ngươi bị sao vậy?"
Vệ Dịch do sự một chút, nhỏ giọng nói: "Thư nhi, có phải ngươi sợ người khác chê cười hay không?"
"Ân?"
Vệ Dịch nhấp môi, ngồi tới gần nàng một chút, đưa miệng tới bên lỗ tai của nàng, nhẹ giọng nói: "Thư nhi, ngươi đừng sợ, thật ra, ngươi không xấu chút nào, ngươi vẫn là Thư nhi tốt của ta."
Hơi thở ấm áp, dần dần lan rộng ở bên tai nàng.
Phải nói rằng, những lời Vệ Dịch nói, giống một khối vải mỏng trong suốt, cù ở bên tai nàng, khiến người cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Khóe môi Kỷ Vân Thư cong lên, hiện lên nụ cười rạng rỡ.
Nàng nhìn hắn, nói: "Vệ Dịch, cảm ơn ngươi."
"Cha nương ta không còn nữa, ta chỉ còn có ngươi. Thư Nhi, ta đảm bảo, ta nhất định sẽ trở thành nam tử hán. Tương lai, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi. Tuyệt đối sẽ không để người khi dễ ngươi. Nếu như có người dám khi dễ ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù."
Giọng điệu cực kỳ kiên quyết!
Kỷ Vân Thư cười: "Được, ta sẽ chờ tới ngày đó, khi Vệ Dịch có thể bảo hộ ta."
"Ân." Hắn gật đầu thật mạnh.
Hai người không hề chú ý tới, khuôn mặt Cảnh Dung đang bốc mùi ngồi đối diện.
Trong lòng hắn thật sự không cam lòng!
Hắn không nhịn được, quăng ra một câu với Vệ Dịch: "Vệ Dịch, ngươi không đủ khả năng gánh trách nhiệm bảo hộ nàng, nàng là yêu tinh gây hoạ, chỉ có ta mới có thể đảm đương được."
A phi!
Ngươi mới là yêu tinh gây hoạ!
Kỷ Vân Thư hung hăng trừng hắn một cái.
Vệ Dịch gãi gãi đầu, bĩu môi quay về phía Cảnh Dung: "Ngươi mới là yêu tinh gây hoạ."
"Ngươi......"
"Thư nhi nói, ngươi là một kẻ chuyên đi bắt nạt, sấm đánh không chuyển, mưa xối không tan, khuôn mặt lúc nào cũng nham hiểm, đen hơn than, hơn nữa...... Ngô!"
Kỷ Vân Thư đúng lúc bưng kín miệng hắn.
Dọc theo đường đi, Kỷ Vân Thư cũng có nói một đôi câu với Vệ Dịch, phần lớn đều là thuận miệng nói ra, không ngờ tới, tiểu tử thúi kia đều nhớ kỹ tất cả.
Ghi nhớ thì cứ việc ghi nhớ, không ngờ hắn còn nói ra miệng.
Cho dù muốn nói ra, cần gì phải làm trò nói trước mặt Cảnh Dung.
Ngay cả khi làm trò trước mặt Cảnh Dung, vì sao còn đề tên nàng vào đó?!
Lần này, nàng thật sự ước gì trên mặt đất có một lỗ hổng để nhanh chóng chui vào.
Nàng vừa che miệng Vệ Dịch lại, vừa nhìn về phía Cảnh Dung, khuôn mặt hắn đen như than, bùng lên một ngọn lửa, con ngươi lạnh băng đầy tức giận, cũng đang hung hăng chờ nàng.
"Kỷ — Vân — Thư!" Cảnh Dung nghiến răng nghiến lợi gọi tên nàng.
Nàng chưa bao giờ biết, tên của mình lại khó nghe như vậy!
Khóe môi dưới khăn che mặt của Kỷ Vân Thư, không ngừng run rẩy.
Nàng lập tức giải thích với hắn: "Ta...... chỉ thuận miệng nói nói."
"Thuận miệng? Nói mà không suy nghĩ."
"Ta chỉ......"
"Đủ rồi!"
Cảnh Dung hừ một tiếng, đứng dậy, đi đến một đống lửa khác, ngồi xuống bên một tên thị vệ, đưa lưng về phía Kỷ Vân Thư, để lại cho nàng một cái lưng đầy phẫn nộ phía sau.
Lúc này, tay Kỷ Vân Thư che ở trên miệng Vệ Dịch cũng được thả xuống.
Vệ Dịch giống như bị nghẹn, thở một hơi thật dài, sau đó vừa hổn hển thở từng hồi, vừa hỏi: "Thư nhi, ngươi...... sao ngươi...... sao ngươi không cho ta nói?"
"Nếu ngươi còn nói tiếp, ta sẽ gặp rắc rối"
"Vì sao? Ta đã...... nói sai rồi sao?"
"......"
Kỷ Vân Thư giờ phút này, cảm thấy đầu đau dữ dội.
Một đường đi tới kinh thành, nếu như gia hỏa kia vẫn luôn bực bội, chỉ sợ cả một đường nàng cũng phải chịu khổ cho tới kinh thành!
Nhưng ai biết, Lang Bạc đối diện lại đang cúi đầu cười.
Vừa lúc bị Kỷ Vân Thư nhìn thấy.
"Ngươi đang cười gì vậy?"
Lang Bạc nhìn thoáng qua Vương gia nhà mình một cái, quay đầu nhẹ giọng nói với Kỷ Vân Thư: "Kỷ cô nương, nếu như đổi thành người khác nói về Vương gia như vậy, chỉ sợ lúc này, đã bị ném ra bên ngoài. Xem ra Vương gia đối với ngài, thật sự rất tốt."
Ai ai ai!
Sao lại vòng đến mặt này lần nữa!
Kỷ Vân Thư hạ thấp lông mày, liếc mắt nhìn qua bên kia.
Quên đi, vẫn nên để hắn bình tĩnh qua một đêm đi.
Một đêm trong ngôi miếu, Vệ Dịch vẫn ôm hai bức họa, ngủ dựa vào trên vai Lang Bạc.
Cảnh Dung cũng dựa vào vách tường bên kia cách xa mọi người, để lại cho mọi người một cái lưng đầy ánh lửa.
Kỷ Vân Thư không thể nào ngủ được, nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt, từ lúc bùng cháy đến lúc suy yếu rồi đến khi dập tắt mới thôi!
Sáng sớm hôm sau.
Bên ngoài ngôi miếu, hai đám người ngựa lập tức phân ra, chuẩn bị rời đi!
Khắc Sát trước khi rời đi, còn nói vài lời cảm tạ với Kỷ Vân Thư, hy vọng nàng có cơ hội sẽ tới Hồ Ấp.
Lúc này từng người bắt đầu lên xe ngựa, rời đi theo hai hướng ngược nhau.
Kỷ Vân Thư vẫn ngồi trong xe ngựa cùng với Vệ Dịch, Cảnh Dung cưỡi ngựa bên ngoài.
Dọc theo đường đi, sau khi qua hai ba canh giờ, cuối cùng rời khỏi con đường nhỏ đường trên núi và đi trên con đường chính.
Không còn có núi xóc nảy, ngồi ở trên xe ngựa, cuối cùng thoải mái hơn một chút.
Kỷ Vân Thư nhìn nhìn Vệ Dịch, thấy hắn vén rèm liều mạng nhìn ra bên ngoài.
"Ngươi đang nhìn gì vậy?"
Vệ Dịch không quay đầu lại, nói: "Bên ngoài thật sự rất đẹp."
Đẹp?
Kỷ Vân Thư tiến tới gần hơn, cũng nhìn ra bên ngoài một cái. Mặc dù vừa rời khỏi con đường nhỏ trên núi, nhưng chung quanh vẫn đều là các dãy núi cùng với cây cối, không cảm thấy thật sự đẹp để nhìn xem.
Có lẽ, chỉ vì Vệ Dịch chưa bao giờ xa nhà, nhìn thấy những thứ này, tất nhiên sẽ thấy mới lạ!
"Hí —"
Cùng với tiếng ngựa hí, xe ngựa bỗng chốc ngừng lại, dường như đã đụng phải thứ gì đó.
Kỷ Vân Thư sau khi ngồi yên ổn, lúc này mới xốc mành trước xe ngựa lên, chỉ lộ ra một đôi mày đẹp, nhìn về phía trước.
Phía trước xe ngựa, trực diện gặp phải một đám người đang cưỡi ngựa!
Khi nhìn thấy rõ ràng gương mặt hai người bên phía đối phương, Kỷ Vân Thư nhanh chóng buông mành xuống, rụt người trở về.
"Thư nhi, có chuyện gì vậy?" Vệ Dịch hỏi nàng.
Nàng lắc đầu!
Vệ Dịch tò mò, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lập tức bị nàng kéo lại.
"Đừng đi ra ngoài!"
Vệ Dịch bị giọng điệu khẩn trương của nàng dọa sợ, không nói câu nào, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...