Lạc Ân không biết hai người kia đã nói với nhau những gì nhưng kể từ ngày đó, cả hai mỗi lần gặp nhau là y như rằng sẽ có rất nhiều điều để nói.
Lạc Ân cảm giác như mình bị cho ra rìa, cô có bằng chứng để nghi ngờ rằng mình là kỳ đà cản mũi.
Sau đó, ngoại trừ việc Cố Nhạc và Kiều Kiều lần lượt bay ra nước ngoài thì cả trường không có chuyện gì đáng chú ý nữa.
Còn chuyện của ba người Lạc Ân kia sao? Xin lỗi, họ đã quá quen rồi, ảnh cũng chụp đến hết dung lượng máy rồi, họ đều cùng bày tỏ: "Từ nay, mấy người đã được tự do, chúng tôi đã chán ngấy cái đống cơm chó đấy rồi, cảm ơn!"
Tất cả cùng trôi qua những ngày tháng cấp ba đầy màu sắc và nhiều kỉ niệm để nhớ mong như vậy đấy.
- ----
Xế chiều, hai ông bà đã bạc đầu đang ngồi tựa vào nhau.
Ông lão đưa bàn tay đã đầy nếp nhăn lên vuốt ve mái tóc của bà lão, đôi mắt vẫn dịu dàng như ngày nào, nói: "Ân Ân, đời này ở bên bà thôi là chưa đủ, đời sau, đời sau nữa, chúng ta đều ở bên nhau, có được không?"
Bà lão cũng đang nhìn ông lão.
Nhìn đôi mắt, chiếc mũi kia của bà, ai cũng sẽ chắc chắn đoán được trước đây bà phải là một đại mỹ nhân đẹp như thế nào.
Lạc Ân mỉm cười, đưa bàn tay gầy trơ xương lên vuốt ve gò má của ông lão, vẫn như trước đây, đáp: "Được.
Đời nào tôi cũng sẽ tìm được ông".
Cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười, sau đó tiếp tục tựa vào vai nhau, ngắm nhìn hoàng hôn đẹp đến nao lòng trước mắt họ.
Phía sau họ, có một đôi tình nhân.
Họ không nhìn bầu trời hoàng hôn, họ nhìn thân ảnh hai ông bà dựa vào nhau mà cảm thán: "Tình yêu của họ thật đẹp!"
Ở nơi họ không nhìn thấy, Nguyệt lão vuốt vuốt chòm râu trắng tinh của mình, thở phào một hơi: "Cuối cùng, hai người này cũng được ở bên nhau như chính duyên số của họ rồi.
Nếu lần này lại thất bại, ta không biết mình còn có thể giữ vững cái danh Nguyệt lão này không nữa."
Hóa ra, Lạc Ân cùng Cố Mạc Phong chính là hai chiến thần được Thiên đế hết mực kính trọng trên Thiên đình.
Cả hai vốn là một đôi đẹp đến thiên địa ghen hờn.
Nhưng khi cả hai xuống phàm trần lịch kiếp, Nguyệt lão lại nối nhầm tơ tình của Lạc Ân với Cố Mạc Phong thành Lạc Ân với Cố Nhạc.
Thiên đế biết được chuyện gì vô cùng giận dữ, lệnh cho hắn nhanh chóng sửa chửa, nếu không, đợi hai người lịch kiếp trở về, Nguyệt lão hắn đừng mong được yên ổn!
Một lệnh này hạ xuống, Nguyệt lão lập tức mang cái thân già này đi sửa chửa tình duyên của ba người này.
Hắn đưa ba người đến nhiều thế giới, ở mỗi thế giới lại thêm ít mắm, dặm ít muối để cả hai đến với nhau.
Thật ra, xác xuất cả hai yêu nhau không cao lắm, nhưng hẳn là vì tình yêu đã in sâu vào linh hồn của họ nên dù trải qua bao nhiêu chuyện, có bao nhiêu người chen chân vào thì cả hai vẫn mãi mãi như thuở ban đầu, dành trọn vẹn tình yêu của mình cho đối phương.
Tình yêu của họ, đến cả Nguyệt lão còn phải hâm mộ nữa là.
Đến cuối cùng, người thảm hại nhất lại là Cố Nhạc.
Hắn bị nối nhầm tình duyên, đối phương thoát được, hắn lại một lòng chìm đắm vào đó.
Nguyệt lão làm thế nào, hắn cũng vẫn nhớ thương Lạc Ân, vậy nên quyết định liên hệ đến Mạnh Bà, giải bày sự việc rồi xin một chén canh cho Cố Nhạc uống.
Từ đó, hắn mới thật sự quên đi Lạc Ân, quên đi người khiến hắn mỗi đêm nhớ đến đều đau khổ, dằn vặt.
Quả thật, số phận sẽ ảnh hưởng đến chúng ta, nhưng thứ thật sự quyết định cuộc sống của chúng ta, chính là lý trí và trái tim của chính mình.
Không một ai là nhân vật phụ cả.
Chúng ta chính là nhân vật chính cũng là đạo diễn của cuộc đời mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...