Nữ Ngạo Kiều Lại Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

"Lão Cố, rượu của huynh thật ra cũng không ngon mấy nhỉ? Cũng may là đệ uống thử giúp huynh đó! Không cần đa tạ đâu ~ ". Lạc Ân nghe được giọng nói này, lập tức khựng người lại, quay đầu nhìn thiếu niên một thân hắc y đang ngồi ở trên mái nhà nhìn bọn họ.

Hắn mắt phượng mày ngài, tuấn mỹ đến mức làm cho người ta nghĩ là hắn không có thực. Nhất là đôi mắt kia, tưởng chừng dịu dàng như nước, nhưng nhìn thật kĩ, chỉ thấy hắc bạch phân minh, lạnh nhạt lại vô tình.

Trong một cái chớp mắt như vậy, Lạc Ân tự hỏi, đã trải qua bao lâu rồi nhỉ? Nàng đã không thấy hắn trong bộ dạng này bao lâu rồi? Mười năm, hai mươi năm hay cả đời rồi?

Cố Lê thấy cuối cùng tên trộm cũng xuất hiện, vừa chuẩn bị một hơi dài để cho người đệ đệ này của hắn một bài học thì nghe thấy câu nói này của hắn, suýt thì tức đến hộc máu. Hắn nghe được cái gì? Tên phản huynh này dám nói rượu bảo bối của hắn không ngon? Nói đang thử hộ hắn? Nói hắn không cần đa tạ?

"Cố Mạc Phong!!!! Ngươi mau xuống đây cho ta!!!! Sư huynh ta đây không ra tay, ngươi còn tưởng ta dễ bị bắt nạt sao!!!!". Người nào đó nói năng hùng hồn, sắc mặt có lẽ là do kìm nén cơn giận mà đỏ bừng, nhưng lại không nhích lên một bước, chỉ đứng đó chửi ầm cả lên.

"Sư thúc đúng là dễ bị bắt nạt thật mà". Lạc Ân dường như là theo bản năng đứng về phía sư phụ, buộc miệng đáp ngược lại sư thúc Cố Lê của nàng.


Cố Lê khựng lại trong chốc lát. Đúng là hắn đánh không lại sư đệ của hắn, cái tên khốn kiếp này vậy mà là một kỳ tài, đến cả sư phụ bây giờ cũng không thể nắm chắc phần thắng, huống chi là vị sư huynh suốt ngày chỉ lo hưởng thụ như hắn chứ?

Nhưng như vậy thì sao? Hắn đánh không lại còn không có cách khác để trị tiểu tử này ư? Không phải tên khốn đó để ý nhất là đồ đệ của hắn sao? Sư đệ ơi là sư đệ, đệ cũng đừng trách sư huynh này tàn nhẫn nhé!

Vừa nghĩ như vậy, Cố Lê vừa nhìn về phía Lạc Ân vừa lên tiếng, nở một nụ cười thâm sâu.

Lạc Ân cảm thấy không ổn, nhưng đã quá lâu, nàng không còn nhớ rõ sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo nữa rồi. Vì vậy, nàng bỏ lỡ mất một cơ hội tốt để ngăn chặn Cố Lê.

"Đệ đệ à, rượu không ngon có lẽ là do lòng đệ đang có tâm sự đúng không?". Haha Cố Mạc Phong, ngươi có gan trộm thì phải có gan thừa nhận đó nhé!

Cố Mạc Phong: "???". Hắn thì có tâm sự gì? Khoan... tâm sự gần đây của hắn không phải là đồ đệ của hắn à? Đừng nói là... nhưng làm sao sư huynh biết được?

"Ân Ân của chúng ta dù sao cũng đã cập kê, mới ngày nào còn bé xíu mà giờ đã thành thiếu nữ được người người săn đón rồi... Haizzz... thân làm sư phụ, đệ không nỡ là phải. Nhưng không sao, Cố Nhạc kia huynh xem trong mắt, không những là đại mỹ nam có thể gánh vác đời sau của Ân Ân, mà còn có võ công cao cường đủ để bảo vệ Ân Ân, người ta tài sắc vẹn toàn còn có tính tình dịu dàng, quan tâm Ân Ân hết mực..."

Lạc Ân lúc này mới nhớ ra, lúc trước, có một khoảng thời gian sư phụ bỗng nhiên lạnh nhạt với mình, chỉ cần nơi đâu có nàng, nơi đó sẽ không có sư phụ. Trong khoảng thời gian đó, nàng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt như thường nhưng chỉ có nàng biết, trong tâm mình sớm đã đau đớn khó chịu đến mức nào.

Nàng cho rằng sư phụ biết được tình cảm của nàng dành cho hắn nên mới tỏ ra chán ghét xa lánh như vậy.

Lạc Ân dần chìm vào hồi ức tưởng chừng đã bị lãng quên kia…


——-

Có một buổi tối, nàng làm bánh đậu xanh mà sư phụ thích nhất, biết được hắn ở trong sân luyện kiếm, bèn đem đến cho hắn, mong hắn chú ý đến nàng một chút. Chỉ là...

"Ngươi mang đi, ta hiện tại không muốn ăn!"

"Vậy thì con để đây, sư phụ lát nữa luyện xong lại ăn cũng được"

Nàng vừa dứt lời, một kiếm đã chém tới, bánh đậu xanh vừa mới ra lò, cứ thế rơi xuống mặt đất, tán loạn.

Lạc Ân đờ người, chớp mắt nhìn tay mình, sau đó nhìn bánh đậu xanh đã dính đầy bụi đất, cuối cùng ngước mắt nhìn Cố Mạc Phong đang lạnh mặt đứng cách nàng vài bước chân.


Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua má nàng, chỉ lướt nhẹ qua thôi, nhưng Lạc Ân cảm thấy nó như lưỡi dao sắc bén, cắt qua da thịt nàng, sau đó bay đi, chỉ để lại cho nàng đau đớn.

Hai người im lặng không nói gì. Một lúc lâu sau, Lạc Ân cúi đầu nhận lỗi, giọng nói đều đều, nhưng bàn tay giấu dưới tay áo lại không kiềm được mà run rẩy: "Đồ nhi không biết nghe lời hại sư phụ tức giận, mong người trách phạt". Nàng đứng đó, lục y bay bay, đôi mắt bình thường nhìn thấy hắn sẽ dịu dàng trầm lắng, nay đã vô hồn.

"Lui đi, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa! Phiền phức!"

"Vâng, đồ nhi đã hiểu."

Nàng cũng không biết mình đã đi khỏi khoảng sân ấy bằng cách nào, nhưng nàng rõ ràng, sư phụ cực kì chán ghét nàng, không muốn nàng xuất hiện trước mặt người nữa.

Đã giấu kĩ lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị phát hiện sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui