Chiều thứ bảy,sau khi đi du lịch ở Vân Nam về,Diệp Lam Nhi mời Tô Quỳnh Anh đi uống trà mừng nàng phẫu thuật thành công,vẫn ở chỗ cũ,ở sảnh khách sạn trên đường Tân Lộ.
Diệp Lam Nhi nói trước 20 phút sẽ bắt xe tới.Đến nơi, thì nhận được điện thoại của Tô Quỳnh Anh nói là chó con nhà cô bị tiêu chảy cấp tính nên có thể sẽ đến muộn nửa tiếng.
Diệp Lam Nhi nói : "Không có việc gì! Cậu cứ từ từ.
Mình chờ được!"
Gọi một ấm trà Ceylon (1) và một phần scone chuối (2).Diệp Lam Nhi lấy ở trong túi xách quyển tuần san đời sống,cẩn thận lật xem từng trang.Ngay cả quảng cáo cũng nghiền ngẫm từng chữ..
Đang cực kỳ tập trung thì bên tai truyền đến tiếng, "Cạch cạch".
Diệp Lam Nhi ngước mắt nhìn,một bàn tay nhè nhẹ gõ lên trên mặt bàn,có thể nhìn thấy rõ khớp xương.
"Hả?" Cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc,nói đúng hơn là dạo gần đây rất quen thuộc thì đúng hơn — Lục Cẩn Ngôn.
Hôm nay,Lục Cẩn Ngôn mặc một bộ âu phục kiểu Anh của G&L màu xám thẫm có vân chìm,được là phẳng,càng làm nổi bật bờ vai rộng,eo thon của anh.
Cực kỳ ưu nhã nhưng cũng mạnh mẽ không kém.
"Giáo sư Lục?" Diệp Lam Nhi có chút ngoài ý muốn.
Lục Cẩn Ngôn tìm tòi nghiên cứu nhìn cô một cái từ trên xuống dưới,vẻ mặt thả lỏng,chậm rãi nói: "Lại là cô!"
"A?" Diệp Lam Nhi đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lục Cẩn Ngôn đang muốn ngồi xuống chỗ đối diện cô nhưng cách đó không xa truyền đến một giọng nữ trong veo: "Giáo sư Lục?" Diệp Lam Nhi và Lục Cẩn Ngôn quay đầu lại nhìn đến cô gái kia.Cô cũng chợt hiểu chuyện gì xảy ra.
Ha,giáo sư Lục nhầm cô là đối tượng hẹn hò nha.
Cô gái mặc chiếc áo len màu đỏ đứng dậy,vẫy vẫy tay với Lục Cẩn Ngôn,nụ cười hơi xấu hổ, "Ở bên này!"
"Thật xin lỗi! Tôi tìm lộn người." Lục Cẩn Ngôn nói xong,sải chân bước đến chỗ đối tượng hẹn hò chân chính.
Diệp Lam Nhi cúi đầu nhìn chiếc áo len màu đỏ trên người mình,nghĩ thầm, sớm biết như thế cô nên mặc một chiếc áo len mới xanh để tránh hiểu lầm như thế.
Cầm chén trà,uống một ngụm,lại nghĩ : Tần suất giáo sư Lục rất cao nha mình và cậu ấy gặp nhau hoài luôn,chắc cũng có liên quan đến yêu cầu của anh ta rồi.
Cô vẫn còn nhớ rõ lời mấy cô thực tập sinh nói,anh ghét phụ nữ trang điểm đậm,đi giày cao gót,làm bộ làm tịch,ghét cô gái thích món thịt heo kho hành và tỏi,ghét cô gái thích phim thần tượng.
.
.
.Nghĩ lại một chút cô phát hiện cô phạm vào một điều cấm kỵ của anh nha.Cô rất thích phim thần tượng.
Đợi chút,cái này liên quan gì đến cô chứ?
Diệp Lam Nhi khẽ lắc đầu một cái,phục hồi lại tinh thần,lật trang tạp chí.
Bốn mươi phút sau,Tô Quỳnh Anh mới xuất hiện, ngồi xuống thì hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra : "Mình thật nhớ không khí trong lành ở Vân Nam nha.
Về đến đây cũng không thể nào thích ứng được.
Bạn thân mến,cậu đến rồi chắc cũng biết đó,không khí ở thành phố H này ô nhiễm đến mức nào rồi."
Diệp Lam Nhi mỉm cười, rót cho cô một chén trà : "Có bản lĩnh thì ở đó cả đời đi,không lưu luyến cõi hồng trần vạn trượng này nữa."
Tô Quỳnh Anh sờ lỗ mũi một cái : "Trấn cổ kia thì tốt thật,nhưng nếu không có Starbucks thì mình không thể nào thích ứng được."
"Yên tâm đi,mình hiểu cậu mà.Hồng trần thế tục mới là nơi của cậu."Diệp Lam Nhi đẩy chén trà tới trước mặt cô, "Trấn cổ đó đẹp thì đẹp thật nhưng cậu chỉ ở được một tháng thôi chứ ở lại đó cả đời,cậu không phát điên mới lạ đó!"
Hai người nói rất nhiều chuyện trên trời dưới biển, nhưng bất tri bất giác đề tài vẫn không thể tránh thoát hai chữ "Lục Cẩn Ngôn".
"Cậu còn nhớ mối tình đầu không?" Tô Quỳnh Anh hỏi.
Diệp Lam Nhi gật đầu.
Tô Quỳnh Anh ngẩn người ra,sau đó nhẹ cười : "Sao cậu cứ hạ thấp bản thân như thế chứ?Vẫn yếu hèn mọn như thế sao?"
Diệp Lam Nhi nhìn cô.
"Vốn dĩ cho rằng hai cậu có thể tu thành chính quả, cậu cũng được như ý nguyện,ai biết.
.
.
."Tô Quỳnh Anh nói, "Bạn yêu! Lời nói thật không hề dễ nghe.
Diệp Lam Nhi trầm mặc.
"Còn nữa,cậu nói cậu biết hắn từ năm lớp mười.Bây giờ cậu đã 24 rồi.Đã 10 năm rồi,nếu nên chuyện gì thì đã sớm thành rồi." Tô Quỳnh Anh nói trúng tim đen của Diệp Lam Nhi rồi nói thêm : "Hai người không có duyên phân.
Mình không tin cậu không hiểu đạo lý này."
Diệp Lam Nhi cười cứng ngắc mà nói : "Mình biết chứ,chỉ là ngoài anh ấy mình không tìm được người tốt hơn.Tự mình cũng không biết tại sao nữa.Ngoài hắn ra,mình không thể động lòng với những người khác!"
Tô Quỳnh Anh lắc đầu : "Xin lỗi vì mình không thể lý giải được.Mình chưa yêu ai bao giờ,cũng không biết cậu thuộc về thể loại gì nữa."
Dứt lời,hai người đều giữ im lặng,Tô Quỳnh Anh cầm thìa bạc chậm rãi quấy chén trà,ánh mắt lại nhìn một đôi nam nữ cách đó không xa.Cô gái mặc áo len màu đỏ đứng bật dậy, khiếp sợ trừng mắt nhìn bạn trai cô ấy.Một lát sau, khuôn mặt cũng đỏ bừng, nói: "Anh thật là quá đáng!"Nói xong, cô gái mặc áo len đỏ,cầm ví bước nhanh về phía cửa.Còn anh bạn trai kia cũng chẳng có ý định đuổi theo người đẹp,chỉ ngồi tại chỗ, cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Tô Quỳnh Anh cảm thấy khá kỳ lạ,cười lên tiếng, Diệp Lam Nhi phục hồi lại tinh thần nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy đối tượng hẹn hò của giáo sư Lục đã sớm rời đi,còn một mình giáo sư Lục nhàn nhã ngồi tại chỗ,cúi đầu nghịch điện thoại.
"Bạn yêu! Cậu xem anh đẹp trai đối diện đi,đôi chân kia đúng là quá mê người nha!" Tô Quỳnh Anh nói, "Tao nhã,thon dài,hình dang cân đối,nhưng cũng rất mạnh mẽ nha!"
Người được bình phẩm giáo sư Lục chợt ngẩng đầu lên,ánh mắt lại chạm được ánh nhìn của Diệp Lam Nhi.
Diệp Lam Nhi có chút xấu hổ,nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng nói : "Anh ấy chính là bác sĩ làm phẫu thuật cho mình!"
"Không thể nào,trùng hợp như vậy sao? Là anh ta phẫu thuật cho cậu sao? Vậy thì không phải anh ta nhìn thấy hết của cậu rồi?"
"Chuyện này cũng rất bình thường mà.Sau khi nằm lên bàn mổ thì ai chẳng phải cởi hết?"
"Thế sau khi phẫu thuật xong,đối mặt với anh ta mà cậu không cảm thấy lúng túng sao?"
"Liên quan gì chứ? Dù sao chờ sau khi kiểm tra lại thì mình cũng không gặp lại anh ấy nữa mà!"
"Đúng rồi,bạn yêu! Anh ta vẫn nhìn cậu kìa!"
Diệp Lam Nhi lặng lẽ quay đầu lại,quả nhiên chạm vào đôi mắt trầm tĩnh của giáo sư Lục.Anh vẫn ngồi yên ở đó,tư thế ngồi lại cực kỳ tao nhã,bình thản, ánh mắt rất tự nhiên nhìn cô.
"Đừng nói nữa.
.
.
.
.
Có lẽ anh ấy nghe được chúng ta nói chuyện đó." Diệp Lam Nhi nói, "Nói sau lưng người ta không tốt lắm đâu!"
Hai người thu lại tầm mắt, đổi đề tài.
Sau một lúc lâu,Diệp Lam Nhi vô tình quay đầu lại thì thấy trên chiếc ghế sa lon đó không còn bóng người.
Hai cốc nước chanh vẫn đầy nguyên nhưng không thấy bóng dáng Lục Cẩn Ngôn đâu nữa.
Chuyện gặp giáo sư Lục đi xem mắt thất bại rất nhanh bị Diệp Lam Nhi quẳng sau đầu.Cho đến đầu tháng sau,trên đường đến bệnh viện kiểm tra lại, cô mới ý thức được có khi lần này gặp giáo sư Lục sẽ hơi xấu hổ một chút.
Cô tới muộn thế nên cũng không còn đông nữa.
Phòng khám cũng chẳng còn ai,Lục Cẩn Ngôn đeo khẩu trang đang cúi đầu chuyên tâm ghi chép gì đó.
Diệp Lam Nhi gõ cửa, Lục Cẩn Ngôn chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng,cũng không ngẩng đầu.
"Giáo sư Lục? Tôi đến khám lại." Diệp Lam Nhi nói.
Lục Cẩn Ngôn nghe thấy giọng nói của cô, thì đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Khoảng thời gian này, cô cảm thấy miệng vết thương có đau không?"
"Không có!"Diệp Lam Nhi nói.
"Nhưng mà nó có màu đỏ sậm, sau khi tắm xong thì hơi ngứa thôi."
Lục Cẩn Ngôn trầm ngâm mấy giây rồi đứng lên, chỉ vào bên trong, "Tôi giúp cô kiểm tra một chút."
Lúc Diệp Lam Nhi ngồi trên giường,Lục Cẩn Ngôn kèo rèm giúp cô.Đột nhiên, cô có cảm giác không thích ứng được.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên kiểm tra, nhưng mấy lần trước đều có người khác nữa.
Mà hôm nay lại chỉ có hai người bọn họ, có cảm giác rất kỳ quái.
Tốc độ cô cởi khuy áo len rất chậm, tùy tiện hỏi: "Giáo sư Lục? Sao hôm nay không thấy tiểu Liễu và tiểu Hàng đâu cả?"
"Hôm nay ở trường có môn thi,nên họ xin nghỉ rồi."
"À!" Diệp Lam Nhi cười cười,cố gắng che giấu khẩn trương trong lòng, "Sinh viên trường y học rất vất vả."
Lục Cẩn Ngôn từ chối cho ý kiến, yên lặng đợi cô cởi quần áo.
Khi cẩn thận vén áo lên thì có chút khẩn trương,Diệp Lam Nhi đột nhiên dừng lại, nhẹ giọng nói : "Thật ra thì sau khi tắm xong vết thương hơi ngứa thì có thể coi là bình thường đúng không? Những thứ khác không có vấn đề gì cả!"
"Thật sao? Giọng nói của Lục Cẩn Ngôn vững vàng, giọng nói hơi chậm hơn, "Tôi đề nghị cô nên kiểm tra lại một chút thì hơn!"
Nghe được trong câu nói của anh không cho phép hoài nghi,Diệp Lam Nhi âm thầm hít một hơn, vén áo lên, cởi khóa cài áo lót, nói một câu, "Tôi chuẩn bị xong rồi!"
Diệp Lam Nhi xoay người lại,đến gần,giúp cô kiểm tra.
Anh cúi người xuống, chăm chú quan sát vết sẹo trên ngực trái của cô, sau đó, ngón trỏ nhẹ nhàng miết một chút dọc theo vết mổ, rồi đè lại: "Đau không?"
"Có một chút, ừ, cũng không phải.
.
.
.
.
bình thường, không gọi là đau."
Cô cảm giác tay của anh vẫn lưu luyến trên ngực trái của cô, nhẹ nhàng miết miết.Bởi vì khoảng cách khá gần,có mùi hương thanh mát quanh quẩn ở chóp mũi cô.Hơi thở ấm áp đều đặn phả lên da thịt cô.Tim cô đập loạn nhịp một hồi.
Tay của anh rời khỏi ngực cô, kêu cô giơ cao tay trái, hắn sờ nách cô hỏi, "Cô có đau không?"
Cô lắc đầu, nói: "Không có cảm giác gì." Anh hơi dùng sức một chút, cô đột nhiên bật cười.
"Cô cười cái gì?" Anh nghiêm nghị liếc cô một cái.
"Rất nhột, thật sự rất nhột mà!"
"Cố chịu!" Anh lời ít nhưng ý nhiều.
Anh thu tay,rồi nhìn vết sẹo trên ngực cô,ngón tay sạch sẽ,có chút lại,nhẹ nhàng miết trên vết sẹo,cực kỳ nghiêm túc.
Diệp Lam Nhi cúi đầu thì có thể nhìn thấy anh dường như rất nghiên cứu bộ ngực cô.Mặc dù hành động của anh cực kỳ chuyên nghiệp,động tác lưu loát cũng không có hành vi sàm sỡ nào nhưng cô vẫn có chút không được tư nhiên.Chưa bao giờ có một người khác phái quan sát suồng sã nơi bí mật của cô như vậy.
Lại còn quang minh chính đại xem xét nữa chứ! Cho dù đối phương là bác sĩ, mục đích cũng chỉ muốn kiểm tra xem vết thương có khôi phục được tốt hay không thôi.Nhưng dù sao cô cũng chưa gặp anh mấy lần nhưng đã có mấy lần tiếp xúc thân mật rồi.
.
.
.
.
Nhớ tới hôm ở sảnh khách sạn,ánh mắt quan sát cô, rồi dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống đối lập với thái độ cẩn thận,tỉ mị,nghiêm túc chuyện nghiệp lúc này.
Cô cảm thấy khá kỳ lạ.
"Thuốc mà tôi kê cho cô, mỗi ngày cô đề bôi chứ?"
"Vâng, đêm nào cũng bôi!"
"Lần trước vết sẹo chỉ có 6 mm hiện giờ thì gần 1 cm rồi.Bề mặt về sẹo còn có chút gợn gợn,và tốc độ vết thương liền miệng rất chậm.
" Anh ngẩn đầu lên, thanh âm sắc bén nhìn cô, "Cơ địa có khó liền sẹo sao?"
"Cơ địa khó liền sẹo sao? Tôi không biết,từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng phẫu thuật cũng không bị thương ngoài da bao giờ." Diệp Lam Nhi nhớ lại.Trừ bị muỗi cắn chảy máu ra thì cô không bị thương ngoài da bao giờ cả.
"Đến khoa da liễu kiểm tra một chút đi." Lục Cẩn Ngôn nói xong thì thu tay lại.
" Nếu như cơ địa cô khó liền xẹo thì ở chỗ này lưu lại lại sẹo thì có chút khó coi!"
"À?"
Diệp Lam Nhi cài lại áo lót, sửa sang lại quần áo,đi theo Lục Cẩn Ngôn ra ngoài.Anh cầm bút viết vài dòng lên bệnh án của cô, rồi dặn cô đi khoa da liễu kiểm tra.
Diệp Lam Nhi không nói thêm gì nữa,cầm bệnh án đi ra ngoài.Vừa đúng lúc đó,có một bác sĩ nữ cao ráo,trẻ tuổi cầm một âu cherry đi vào,cười rất dịu dàng, "Lục sư huynh,có muốn ăn một chút hoa quả hay không? Yên tâm đi,em rửa hai lần rồi,rất sạch đó!"
"Cảm ơn!" Giọng nói của Lục Cẩn Ngôn đầy khách sáo và xa cách "Chẳng qua tôi không thích ăn cherry.
Cô nên chia cho những người khác đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...