Tạ Tranh ngủ một giấc thẳng cẳng đến sáng, đang chìm trong mộng đẹp cùng dĩa sườn bò nướng mật ong hảo hảng hôm qua, điện thoại lại reo lên inh ỏi.“Giờ này mà tên nào dám phá giấc ngủ của bổn thần?” Tạ Tranh tức tối tung chăn ra.“Còn chưa dậy nữa à? Hôm nay không phải ngày đầu đi làm sao?” Giọng nói gợi cảm của Lăng Triệt vang lên.“Đi làm gì chứ?”“Hộ hoa sứ giả.” Lăng Triệt rất có lòng nhắc nhở.Tạ Tranh chớp mắt hai cái rồi lập tức tỉnh táo.
Đúng là cô vừa nhận lời hắn ngày hôm qua.Vò vò mái tóc dài, Tạ Tranh xuống giường ậm ừ hai tiếng: “Biết rồi!!!”Sau ba mươi phút, Tạ Tranh nhanh chóng rời khỏi căn hộ nhỏ xuất phát đến tòa nhà Gia Ý Thế Kỷ.Đã làm trời làm đất ở đây một lần rồi, cho nên hôm nay khi Tạ Tranh đến đây, phát hiện ra số lượng bảo vệ đã tăng gấp đôi, ai đấy đều trang bị vô cùng kỹ lưỡng.Nhưng nhìn thấy Tạ Tranh xuất hiện, bọn họ vẫn như cũ có chút e dè.
Cô gái này nhìn nhỏ bé vậy chứ thần lực trời sinh, mười người cũng không thể đấu lại.Tạ Tranh bị một vòng tròn người bao vây nhưng không hề nao núng, vẫn đủng đỉnh đi vào khu vực tiếp tân, ngồi gác chân lên ghế sofa chống má nhìn bọn họ.“Khi nào thì Lăng Triệt đến đây thế?”Đội trưởng bảo an lau lau mồ hôi, ngại ngần tiến lên trả lời: “Thời gian của Lăng tổng ở công ty không cố định, cho nên chúng tôi không biết rõ ngài ấy khi nào thì sẽ đến đây, hay là cô…” muốn gì thì về nhà đi được không? Đừng làm thần giữ cửa ngồi đây cho bọn họ thêm phần sợ hãi.“Thế thì tôi phải ngồi đây chờ sao? Đói bụng quá đi, sáng nay tôi vẫn chưa ăn gì cả?” Tạ Tranh xoa bụng, tỏ vẻ rầu rĩ.Một bảo vệ trẻ tuổi nhìn thấy cô gái nhỏ buồn bã ngồi đó than thở, không nhịn được tiến lên, đưa cho cô một miếng hamburger, đỏ mặt nói: “Cô…có muốn ăn cái này không?”Tạ Tranh nhìn món đồ ăn lạ lẫm trước mặt, liếm môi thèm thuồng nói: “Cho tôi hả?”“Ừa…!”“Cám ơn nha!” Nhanh nhẹn giơ móng heo ra cầm lấy rồi cắn một ngụm rõ to.“Oa, ngon quá đi, đồ ăn ở thế giới này sao có thể ngon đến thế nhỉ?” Tạ Tranh híp mắt thỏa mãn rồi lại cặm cụi cạp thêm hai miếng.Nhóm bảo vệ hùng hổ giờ này lại cảm thấy cô gái uy vũ hôm trước sao lần này lại bình dị đáng yêu có phần ngây thơ thế này.Cuối cùng cũng thả lỏng một chút.Cho nên cảnh tượng khi Lăng Triệt ưu nhã đi vào Gia Ý Thế Kỷ chính là Tạ Tranh ngồi trên ghế, xung quanh là một nhóm bảo vệ đang hào hứng một bên vừa cung phụng đồ ăn thức uống cho cô, một bên vô cùng nghiêm túc thỉnh giáo mấy ngón nghề võ nghệ.Lâm Thiên đi bên cạnh không nhịn được kinh ngạc, liếc sang thấy hai đường chân mày của Lăng Triệt bắt đầu cau lại, vội vàng ho lên hai tiếng.Nghe động, đội bảo vệ vội vàng đứng thẳng chỉnh tề, nhanh chóng chạy ra cửa xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh chào đón đại boss.Quản lý đội bảo vệ lúc này đang run rẩy vô cùng, sao hôm nay Lăng thiếu lại đến công ty chứ, lát nữa có xảy ra bạo động, bọn hắn có khả năng để ngăn cản hay không đây?Trái ngược với sự lo lắng của ông ta, Lăng Triệt lúc này lại vô cùng ôn nhu vẫy tay với Tạ Tranh, giọng êm như đàn dương cầm: “Lại đây.”Tạ Tranh nhàn nhã đeo đôi dép nhựa vào chân, búng mình lên một cái rồi nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lăng Triệt, vẫy tay với hắn sau hàng rào người bảo vệ.“Sao ngươi đến trễ như vậy chứ?”Lăng Triệt nhìn thấy Tạ Tranh tốt tính ngồi chờ mình trong sảnh, cười mỹ lệ, gạt đám người sang một bên tiến lên: “Xin lỗi, kẹt xe.”Nhóm bảo an ngớ người ra, cằm muốn rơi xuống đất, nghe gì chưa, Lăng tổng vậy mà nói xin lỗi người khác, lại còn giải thích lí do nữa chứ.“Chỉ vì ngươi đến trễ mà xém chút ta phải ngược đãi cái bụng của mình đấy!” Tạ Tranh hậm hực chỉ vào mũi của hắn mà mắng.Lăng Triệt lại lần nữa khiến người khác mở mang tầm mắt, hắn đến gần, đứng sóng vai với cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Là lỗi của tôi, còn đói bụng không? Lát nữa tôi dẫn cô đi ăn ngon nhé!”Vừa nói vừa cầm tay Tạ Tranh dắt cô hướng về thang máy đi lên văn phòng tổng giám đốc.Ai nói cho bọn biết biết, tình huống này là gì đây? Mới hôm trước còn là bộ dáng kẻ thù diệt môn cơ mà, hôm nay sao lại thân thiết như một cặp tình nhân thế kia?Lăng Triệt nổi tiếng là người có tác phong làm việc quái dị, không giống người thường.
Bản thân hắn cũng không bao giờ quan tâm đến người khác, hắn đã muốn làm gì, thì có trời mới cản được mình, ai có ý kiến ư? Trực tiếp loại bỏ là được.
Cho nên trước giờ mọi người đều vô cùng e dè và cẩn trọng khi tiếp xúc với hắn, vì vậy Lăng Triệt mới trở thành truyền kỳ ở Nam Thành, không chỉ vì gương mặt đẹp trai âm nhu làm điên loan đảo phụng, mà còn vì tính cách khó chìu, phong thái làm việc tàn nhẫn quyết liệt.Lần này cũng vậy, một dàn giám đốc các bộ phận rụt rè mở cuộc họp báo cáo đầu tuần, trong đầu ai cũng thắc mắc cái cô gái với tác phong tùy tiện mặc bộ đồ thun như giẻ rách đang ngồi trên ghế giám đốc xem phim cổ trang trên Ipad kế bên Tổng giám đốc là nhân vật phong vân thế nào mà có thể có mặt trong buổi họp nội bộ của Gia Ý Thế Kỷ.Nhưng nhìn thấy Lăng tổng của bọn họ không hề khó chịu, thậm chí còn có chút chìu chuộng tùy ý mà thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô ấy, mọi người yên lặng nuốt xuống những suy nghĩ trong lòng, tự nhắc nhở bản thân tò mò hại chết con mèo!!!Vì vậy, trong phòng họp xen lẫn tiếng báo cáo của mấy vị giám đốc lão làng đôi lúc lại vang lên tiếng cười hí hí trong cổ họng của phụ nữ, trên trán của mọi người đã đầy vạch đen.“Hiện tại, bộ phận nghệ sĩ năm nay đang có kế hoạch ký tiếp hợp đồng với những minh tinh này, còn sẽ mở rộng để chiêu mộ thêm những gương mặt triển vọng, đặc biệt đối với những người đang hoạt động ở nước ngoài.”“Chi phí như thế nào, liệt kê rõ ràng từng người một, kèm theo bảng đánh giá phân tích về lợi ích tương ứng với số tiền ký hợp đồng, như thế mới có lí do để xem xét, chỉ đưa một danh sách như thế này kêu tôi duyệt, dù tôi giàu có thật đấy nhưng tiền của tôi cũng không phải để nuôi không mấy người đó.” Lăng Triệt gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, không thèm liếc mắt lên màn hình chiếu một cái nào, nhẹ giọng thở ra mất câu bén nhọn.Giám đốc bộ phận nghệ sĩ vội vàng gật đầu vâng dạ, rút tệp hồ sơ trở về, thầm nghĩ trên đời này ai có thể qua mặt được vị đại tôn thần này cơ chứ, chỉ có thể mang tiền về cho vị này mà thôi, còn mà muốn bòn rút ư, nằm mơ đi!!!Bỗng nhiên có một giọng nữ thánh thót xen vào: “Đấy là cái gì thế?”Tạ Tranh chỉ vào bảng biểu trên màn hình chiếu, đọc được mấy chữ trên đó.
Cô biết thế giới này mọi người ai cũng cần phải đi làm, như thế mới kiếm được tiền, có thể mua đồ ăn, trang phục, thậm chí là trả tiền cho những thứ gọi là thuê nhà, xe taxi.Tạ Tranh chỉ vào mặt mình thắc mắc: “Ta đây cũng đang là làm việc cho ngươi, cho nên hẳn là cũng phải có lương chứ phải không?”Lăng Triệt mỉm cười quay qua dịu dàng nói với Tạ Tranh: “Tất nhiên, Tranh Thanh muốn thế nào?”Tạ Tranh không quá rành rẽ về tiền tệ ở thế giới này, giơ ngón tay lên tính toán, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Dù sao thì cũng phải đủ cho ta một tháng ăn được mười lăm ngày lẩu đào hoa,mười năm ngày thịt nướng kiểu Nhật, à còn phải dành ra một khoản để trả tiền thuê nhà nữa, với lại sáng nay đi xe đến đây tốn kém không ít đâu.”Lăng Triệt híp mắt cưng chìu nhìn Tạ Tranh: “Được, Tranh Tranh muốn gì cũng đều được cả, lát nữa dắt cô đi mua quần áo mới luôn nhé.”Tạ Tranh mắt sáng rỡ, chỉ chỉ: “Ta muốn đi đến cái gì mà Golden Plaza ý, chỗ đó to rộng cực kỳ, lại trang hoàng vô cùng đẹp mắt.”“Được.”“Vậy ngươi có thể ghi vào trong này, tên Tạ Tranh, tiền lương là bao nhiêu…” Tạ Tranh phấn khởi nhảy đến màn hình chiếc ở cuối phòng, chỉ tay vào một vị trí trên đó.Lăng Triệt gật gật đầu, ra lệnh cho thư ký gõ chữ vào file báo cáo đang trình chiếu, sau khi làm xong, thư ký cuộc họp ngẩng đầu lên ngại ngần dò hỏi ý tứ của đại boss: “Vậy còn con số thì thế nào ạ?”“Tùy tiện đi ghi một con số vào là được, giống như người ở trên cùng đi.” Lăng Triệt phất tay không mấy quan tâm.Mọi người cúi đầu, không dám hó hé, lòng thầm sợ hãi, vị trí trên cùng chính là nhất tỷ và nhất ca của Gia Ý Thế Kỷ đó, đều là những minh tinh hạng A nổi tiếng không chỉ ở trong nước mà còn được giới mộ điệu ở nước ngoài săn đón vô cùng, giá trị lên đến hàng trăm triệu.
Vậy mà ông chủ lớn có thể nói một câu tùy tiện như thế.Thật là khó tin mà.
Không uổng bọn họ sống đến đến bây giờ để chứng kiến điều này.Tạ Tranh hài lòng trở về chỗ ngồi, gác chân lên tiếp tục coi phim tiên hiệp trên ipad, Lăng Triệt buồn cười hỏi thêm: “Còn muốn gì nữa không?”“Còn!” Tạ Tranh thuận miệng trả lời“Là gì?”“Cái mạng của ngươi!!!” Tạ Tranh liếc mắt qua nhìn Lăng Triệt.Nghe thấy đáp án vô cùng thẳng thắn của đối phương, Lăng Triệt không nhịn được mà cười ra tiếng: “Chờ đi, một ngày nào đó, nếu Tranh Tranh có khả năng, tôi sẽ dâng nó cho cô.”Quái lạ, câu nói này nghe vào tai cứ như một kiểu thề non hẹn biển ý! Giới trẻ bây giờ táo bạo đến mức này rồi.Đám người lão làng của Gia Ý Thế Kỷ và Lăng thị gần như cúi đầu đến ngực, hai lỗ tai đỏ rực, bọn họ không dám nhìn hai người đó ân ân ái ái tán tỉnh công khai với nhau như thế đâu.Tạ Tranh nhàn nhã nằm trên sofa da thật to lớn ở văn phòng tổng giám đốc của Lăng Triệt mà lăn lộn.“Hôm nay hình như không có chuyện gì bất thường cả.” Nằm chán, Tạ Tranh cao giọng nhắc nhở hắn.Lăng Triệt nhớ ra câu chuyện hôm qua hắn vừa bịa đặt với cô, cảm thấy mỗi ngày đều an bài người giả dạng ám hại mình cũng là một thử thách đau não.“Hôm qua đã thất bại những hai lần, người khôn sẽ không dám tùy tiện động thủ, cho nên trong thời gian này tạm thời sẽ án binh bất động.”“Ngươi nói cũng đúng, nếu vậy thì ta cũng không cần phải ngày nào cũng kè kè bên cạnh.” Tạ Tranh gãi mũi suy nghĩ.“Không được, cẩn tắc vô ưu, Tranh Tranh hẳn phải hiểu rõ câu này hơn tôi mà.” Lăng Triệt dừng bút, cau mày phản bác: “Mọi chuyện đều xảy ra vào thời điểm chúng ta ít phòng bị nhất.”Thấy hắn nói cũng đúng, Tạ Tranh lại ngáp một cái chán nản rồi nằm dài xuống ghế.Không gian trong phòng từ từ yên tĩnh trở lại, Lăng Triệt buồn cười nhìn Tạ Tranh gác chân lên thành ghế ngủ ngon lành.Đây dường như chính là người duy nhất trên thế giới này đối xử với hắn vô cùng thẳng thắn mà không hề cố kỵ.
Ở bên cạnh cô, Lăng Triệt cũng không cần phải động não suy nghĩ tính toán dò xét đối phương.
Trước đây mỗi lần đối mặt với người đời, trong lòng hắn lúc nào cũng có một sự phiền não khó chịu vô hình, vậy mà lúc này đây, hắn lại vô cùng thoải mái với sự hiện diện của Tạ Tranh bên cạnh.Có lẽ cô ấy chính là đơn thuốc trị căn bệnh rối loạn tâm lý né tránh xã hội mà thời niên thiếu hắn từng được mắc phải.Dù sinh ra trong hào môn, nhận được đầy đủ sự yêu thương và nâng niu của gia đình nhưng thời thơ ấu Lăng Triệt cũng đối diện nhiều hiểm nguy tiềm tàng, sự nịnh bợ giả dối của những người làm dưới trướng, sự ganh ghét đố kỵ của đối thủ Lăng thị.
Hẳn nhiên Lăng Triệt là một mục tiêu tốt để nhắm vào nhất.Cho nên ngay từ bé, Lăng Triệt đã hình thành một sự cảnh giác cao độ, dần dần tạo thành một bức tường ngăn cách mình với xã hội.Đến khi học cấp ba, khi đã cứng cáp hơn, Lăng Triệt yêu cầu gia đình cho hắn đi học ngoại trú ở một trường đệ nhất quý tộc của Nam Thành.
Để tạo điều kiện tốt nhất cho hắn ở trường, Lăng tiên sinh và Lăng phu nhân không tiếc tiền tài trợ cho trường học.
Lăng Triệt cũng theo đó mà trở thành nhân vật phong vân ở đây.
Bạn học trong trường chia làm hai phe đối lập, một bên sợ hãi quyền lực của gia tộc nhà họ Lăng mà e dè trước mặt hắn, bên còn lại thì ra sức lấy lòng mong tranh thủ được tiếng thơm trước mặt Lăng nhị thiếu, mang về lợi ích cho gia đình mình.Những thể loại người này đều khiến hắn chán ghét vô cùng, chỉ muốn đóng cửa tiễn khách, điều này dẫn đến chẩn đoán của bác sĩ tâm lý cho rằng Lăng Triệt bị rối loạn tâm lý né tránh xã hội, bởi hắn chẳng muốn kết giao với bất kỳ người nào, thậm chí ngay cả người thân cũng không thể tiếp cận thân thiết hay gần gũi với hắn được.Cho đến khi xuất hiện người nọ.Lăng Triệt cảm thấy đây là đối tượng thích hợp để giúp hắn tìm hiểu và chữa trị căn bệnh này.Hắn nghĩ bằng lòng cho người đó một cơ hội đến gần mình.Nhưng cuối cùng hắn phát hiện ra, người đó cũng tầm thường như bao người khác, trong lòng cũng tràn đầy vô số ảo tưởng tính tính toán toán.Vì thế hắn chẳng hề do dự buông tay, một chút luyến tiếc cũng không có mà bay sang Mỹ.May mắn thay giờ đây hắn đã gặp được Tạ Tranh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...