Nữ Ma Đầu Muốn Hủy Hoại Thế Giới Nguyên Tác FULL


“Con không sao, mẹ đừng lo lắng.” Lăng Triệt phất phất tay, nửa cơ thể vẫn dựa dẫm vào Tạ Tranh đi vào phòng khách, sau đó dùng sức vịn vai cô ngồi xuống, thuận tiện kéo một cái để Tạ Tranh ngã người xuống bên cạnh hắn.Lúc này, Nghiêm Thục Tâm mới có cơ hội nhìn kỹ cô gái đi theo Lăng Triệt về đây.Gương mặt nhỏ nhắn, thân hình thon gầy, đôi mắt to linh động, trông rất sáng sủa sạch sẽ.Nghiêm Thục Tâm càng nhìn càng thấy ưng mắt, vội vàng muốn tạo dựng ấn tượng tốt với đối phương: “Chào cháu, dì là mẹ của Lăng Triệt, cám ơn con đã đưa nó về đây.”Trước mặt cơ thể này, Nghiêm Thục Tân tính ra vẫn là tiền bối, Tạ Tranh cũng lễ phép đáp lại: “Không cần khách sáo, đây là chuyện mà tôi phải làm.”“Thật sự là làm phiền cháu rồi, phòng ốc bên này bác đã cho người dọn dẹp xong cả, có muốn đi xem không?” Nghiêm Thục Tâm cười híp mắt.Tạ Tranh nghiêng đầu nhìn lên tầng trên rồi nhẹ nhàng gật đầu.“Đi lên xem phòng một chút xem có thích không, cần sửa sang gì cứ nói với bác, xong rồi thì xuống nhà chờ ăn chiều nhé.

Hôm nay bác trai và anh cả của Lăng Triệt cũng sẽ về nhà dùng cơm.”Nghiêm Thục Tâm vừa nói vừa nháy mắt với con trai mình.Lăng Triệt hiểu rõ tính tình của Lăng phu nhân, uể oải giơ tay đứng lên nói với Tạ Tranh: “Đỡ tôi đi lên.”Ngay lập tức quản gia Từ cùng với 2 vệ sĩ gia đình đã tiến lên muốn hỗ trợ, lại nhận được ánh mắt ngầm cảnh cáo của hắn.Nghiêm Thục Tâm đứng bên cạnh không hiểu mô tê, gấp gáp kêu người đến: “Mau mau đỡ Tiểu Triệt lên lầu đi.”“Không cần đâu, chuyện này để Tranh Tranh làm là được rồi.


Từ nay sinh hoạt của con sẽ do Tranh Tranh đảm nhiệm.” Lăng Triệt thản nhiên phân phó.“Sao lại thế được, Tranh Tranh là khách của nhà chúng ta.” Nghiêm Thục Tâm phản bác, chuyện này ko hợp lễ nghĩa chút nào.“Tranh Tranh muốn như thế mà, phải không?” Lăng Triệt hướng ánh nhìn về phía Tạ Tranh đang ngồi cắn móng tay trên sofa.“À, đúng vậy, thời gian này để tôi chiếu cố cho hắn là được.” Tạ Tranh gật gật đầu.Hai người họ đã quyết định như thế, Nghiêm Thục Tâm cũng ko có ý kiến gì nữa, trong lòng lại càng mừng thầm, con trai nhỏ bây giờ lại dính người như thế này, bệnh tâm lý trước đây của hắn thật sự đã hết hẳn rồi.Tạ Tranh đỡ Lăng Triệt lên lầu, theo sau là dàn bầu đoàn thê tử của hắn gồm Nghiêm Thục Tâm, trợ lý Lâm và quản gia Từ.Dinh thự ba tầng rộng lớn nằm trên mảnh đất hơn trăm ngàn mét vuông, thiết kế kiểu Châu u cổ điển tọa lạc trên sườn núi, được bao quanh bởi vườn cây xanh mát và nhiều loại hoa quý hiếm cùng một hồ bơi vô cực rộng lớn, từ đây có thể nhìn thấy bao quát khu Thượng Yến đắt đỏ nhất Nam Thành này.

Có thể gọi nó là một tòa lâu đài cũng ko sai.Toàn bộ gian phòng phía đông trên tầng ba là lãnh địa của Lăng Triệt, nếu không có lệnh của hắn, không ai dám tự ý đi vào.

Mỗi ngày sẽ có quản gia Từ thông báo sắp xếp người dọn dẹp phòng ốc cho hắn, đúng giờ ông cũng là người đi đến hỏi ý hắn muốn ăn uống ra sao trong ngày.Nghiêm Thục Tâm biết tính tình con trai mình khó chịu, cho nên không dám tự chủ trương, quyết định an bài cho Tạ Tranh một phòng ở tầng hai khu Đông dinh thự.Nhưng khi mọi người đang chuẩn bị dừng chân ở tầng hai để đi qua hành lang đến căn phòng chuẩn bị sẵn cho Tạ Tranh, Lăng Triệt lại nhăn mày một cái, lôi kéo cô tiếp tục đi lên cầu thang.“Để tiện cho việc chăm sóc con, cô ấy sẽ ở tầng ba.” Lăng Triệt hờ hững nói một câu như muốn giải thích với mẹ mình.Nghiêm Thục Tâm sững người một giây rồi lấy lại tinh thần ngay lập tức, cười tươi như hoa ra vẻ đồng tình: “Đúng đúng, là mẹ không sắp xếp chu toàn.”Đoạn quay sang quản gia Từ phân phó: “Ông mang đồ đạc chuẩn bị cho Tranh Tranh lên tầng ba đi.”Phòng ngủ phụ được trang trí theo lối tân cổ điển với hai màu trắng xám, quan trọng là nó nằm bên cạnh phòng ngủ chính của Lăng TriệtVì không có nhiều thời gian chuẩn bị, Nghiêm Thục Tâm hơi lo lắng cô gái nhỏ sẽ không thích phong cách lạnh lẽo thế này.“Chu cha, căn phòng này còn rộng hơn cái nhà mà tôi đang ở nữa đó.” Tạ Tranh xuýt xoa.“Tranh Tranh thích là được rồi, nếu cần gì cứ báo với quản gia Từ nhé.” Nghiêm Thục Tâm thấy cô không chê bai lại càng vui vẻ.Vừa nói xong, quản gia Từ cùng hai người giúp việc đã khệ nệ ôm lên hai rương hành lý lớn.


Sau đó nhanh chóng vượt qua hàng người đi vào trong phòng mở tủ quần áo ra.

Một loạt những trang phục nữ hàng hiệu đắt tiền được bọn họ thoăn thoắt treo vào trong.Nghiêm Thục Tâm nháy mắt với Lăng Triệt, ý đồ vô cùng rõ ràng.


Con dâu tương lai này, bà phải giữ thật kỹ mới được.Nhưng điều khiến Tạ Tranh mong chờ nhất chính là bữa ăn chiều.

Nghe Lăng phu nhân khoe khoang tài nấu nướng của dì La, cô nuốt nước miếng ừng ực, chỉ muốn mong chóng đến giờ ăn để thỏa mãn bao tử mình một phen.“Sao còn chưa xong nữa vậy!” Tạ Tranh đứng trước cửa phòng Lăng Triệt điên cuồng thúc giục.Mãi một lúc mới thấy cửa mở, hắn đang ung dung cột đai áo choàng tắm, trên đầu vẫn còn nhỏ nước.“Đừng trách tôi, một người đang mang thương tích sao có thể tự tắm cho được, nếu em gấp gáp như vậy, đáng lẽ nên giúp tôi một tay chứ nhỉ?” Lăng Triệt cười tà, cúi đầu xuống thì thầm vào tai cô.Cái tên này, lại bắt đầu giở trò mê hoặc.

Hai má Tạ Trang ửng hồng, lần nào hắn buông những lời đong đưa ẩn ý thế này cô đều không nhịn được mà xấu hổ, trái tim lại bang bang trong lồng ngực.Thật đáng giận mà! Tạ Tranh vừa nghĩ xong thì bàn chân cũng giơ lên, mạnh mẽ hướng ngón chân hắn đạp xuống.“Trượt…”Lăng Triệt thấy thân hình Tạ Tranh lảo đảo, nhanh nhẹn giơ tay ra vòng qua ôm lấy eo cô thuận tiện đè lên mặt cửa gỗ.“Đã nói bao lần rồi, sao vẫn không cẩn thận thế?” Lăng Triệt miết cái cằm nhỏ của Tạ Tranh, ghé sát một bên gò má của cô thổi khí nóng.Tạ Tranh càng xấu hổ tợn, muốn giãy dụa thoát ra, nhưng lại bị thân hình cao lớn của Lăng Triệt chặn lại, tứ chi không thuận tiện, cuối cùng chỉ có thể bất lực nằm trong lòng hắn, gương mặt đỏ au.“Khụ…khụ…mẹ thấy các con mãi không xuống cho nên mới lên xem thử thế nào, lại quấy rầy các con rồi!!!” Nghiêm Thục Tâm đứng ở hành lang, lần lữa không biết nên đi lên nhắc nhở hay ầm thần đi xuống.Lăng Triệt chẳng hề thấy xấu hổ chút nào khi bị mẹ mình bắt gặp, bàn tay to vuốt lên sống lưng của Tạ Tranh một cái rồi nhẹ nhàng đẩy cô ra cửa: “Đi xuống trước đi.”Cánh cửa nhanh chóng đóng lại.Chỉ còn mỗi Tạ Tranh đứng đó, vừa thẹn vừa giận, đã không gây được bất kỳ thương tổn gì cho hắn, lại còn bị chiếm tiện nghi.Bực bội nhất chính là cảm giác nóng rẫy trên mặt và tiếng đập thình thịch như nện búa trong ngực không sao kiểm soát được.Bàn ăn hình chữ nhật đã được bày biện rất nhiều món ăn.


Tạ Tranh nhìn qua ngay lập tức quên hết muộn phiền, vui vẻ nhảy đến ngồi vào.Lúc này mới để ý trên bàn đã có người ngồi sẵn.Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ bệ vệ, khí sắc hồng hào, thần thái nghiêm nghị, giờ này đang lặng lẽ quan sát cô qua cặp kính gọng vàng.Người còn lại trẻ hơn, ngũ quan có năm phần tương tự với Lăng Triệt, nhưng không toát lên sự âm nhu yêu nghiệt như hắn mà khẳng khái và mạnh mẽ hơn nhiều.Hai người này hiển nhiên một người là Lăng tiên sinh, chủ nhân của Lăng gia và Lăng Dực, anh trai của Lăng Triệt, tổng giám đốc Lăng thị.“Tạ Tranh phải không, cứ tự nhiên như ở nhà nhé.” Lăng Viễn đã nghe vợ nói qua một lần, ôn hòa cất tiếng.Tạ Tranh nhìn ông, cảm thấy một cỗ khí chất vững chãi của một người trưởng bối, trong lòng cũng bất giác rụt rè hơn bình thường, nhỏ giọng đáp: “Vâ…vâng.”“Sao lại biến thành thỏ con thế này?” Giọng Lăng Triệt ngả ngớn từ phía sau lưng vang đến, cánh tay không hề e dè mà đặt lên lưng ghế của Tạ Tranh, thân hình cao lớn nhẹ nhàng ngồi xuống, hắn đã thay một chiếc quần vải lanh mềm mại cùng một áo len dệt kim sáng màu, trông đến là hưu nhàn.Lăng Viễn quét mắt nhìn Lăng Triệt, trầm giọng: “Tạ Tranh dù sao cũng là khách, phải biết câu nệ một chút.”Lăng Triệt cười cười, chống má nhìn ông: “Cô ấy là khách của ai chứ không phải của con.”Lăng Dực ngồi đối diện không chịu nổi ho khan một tiếng, em trai anh ta đúng là nói chuyện không chút kiêng nể.“Tạ tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi rồi, làm nghề gì thế?” Để hóa giải bầu không khí, Lăng Dực lên tiếng.“Cô ấy 24 tuổi, đang làm việc cho em.” Lăng Triệt không để Tạ Tranh mở miệng.“Này, anh hỏi cô ấy, em có nhất thiết phải lên tiếng giùm không?” Lăng Dực bĩu môi.“Cô ấy là người của em, em muốn làm gì thì làm, anh cản được à?” Lời tuyên cáo vô cùng thẳng thắn.Lăng Dực giơ tay đầu hàng: “Được được, em nói gì là đúng cái đó, anh không ý kiến nữa, ăn cơm ăn cơm.”Tạ Tranh ngồi bên cạnh hai mắt lom lom nhìn vào dĩa sườn bò nướng mật ong, nghe được mọi người ra hiệu ăn cơm, vội vàng chỉ vào hỏi Lăng Triệt: “Tôi ăn cái này được không?”“Được.” Lăng Triệt cưng chìu nhìn cô.“Tranh Tranh muốn ăn cái gì đều được, nếu thích món nào cứ nói dì La làm cho cháu.” Nghiêm Thục Tâm nhanh chóng gắp đồ ăn qua cho cô.Tạ Tranh nhìn núi đồ ăn trước mặt, vô cùng sung sướng mà càn quét sạch sẽ, miệng tấm tắc khen ngợi: “Ngon, thật là ngon, chưa bao giờ tôi được ăn mấy món như thế này.”Lăng Triệt buồn cười lắc đầu: “Ăn từ từ, không ai giành đâu.”“Nhưng mà ngon quá.” Tạ Tranh lúng búng nói.“Nếu đã cảm thấy ngon như vậy thì có nên suy nghĩ một chút về việc dọn đến đây ở luôn hay không?” Lăng Triệt bắt đầu công cuộc dụ dỗ.Mấy người trên bàn ăn khụ một tiếng, đồ ăn trong miệng gần như muốn phun ra ngoài, nếu không phải ngại vấy bẩn hình tượng bản thân, có lẽ đã văng hết ra bàn.Sau mấy con mắt nhìn nhau, đột nhiên phát hiện ra con trai/em trai mình có thêm một bản tính xấu xa nữa, đó là vô sỉ.Có thể trơn tru không ngại ngần mà mở miệng yêu cầu con gái nhà người ta đến ở với mình, lại còn trước mặt mọi người trong gia đình, Lăng Triệt chính là người đầu tiên.Mọi người lúc này lại cảm khái, có chút tội nghiệp cô gái nhỏ kia, giống như dê treo miệng sói, từ từ, sẽ bị nó nuốt chửng, đến xương cốt cũng không còn.Nhưng ngại vị tổ tông này nhà mình tính khí bất thường, nổi cơn vô cớ, cho nên mọi người đồng loạt im lặng, bàn tay thoăn thoắt lùa cơm vào trong miệng.Tạ Tranh nhìn đống xương trước mặt, hơi ngại ngùng ngó qua Nghiêm Thục Tâm.

Dù xuất thân là ma tộc nhưng cô cũng biết phép tắc bình thường của người phàm, chính là yêu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.Bây giờ nhìn lại, thấy bản thân mình đúng là không có chút khí tiết lễ độ nào trước mặt trưởng bối, vội vàng tay, hai gò má đỏ lên, lí nhí: “Hình như tôi ăn có chút nhiều.”“Không sao không sao, bàn cơm hôm nay chính là để đãi Tranh Tranh mà, ăn được như thế bác rất vui, phải không nào?” Nghiêm Thục Tâm cười hắc hắc, bấm eo ông xã ngồi bên cạnh.“Đúng vậy, ăn uống tốt, thể chất khỏe mạnh, tương lai sau này cũng sẽ rất khá.” Ông còn chưa nói hết câu, đường con cái cũng sẽ thuận lợi hơn.Nghe hai vị lớn tuổi trong nhà trấn an, Tạ Tranh yên tâm phần nào, quay đầu sang nói nhỏ với Lăng Triệt: “Nếu ngày nào cũng được ăn ngon thế này, ta cũng không ngại ở đây thêm một thời gian.”Cùng lắm là trì hoãn nhiệm vụ một chút, khi nào ăn uống thỏa mãn rồi ra tay cũng không muộn.Mọi thứ hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Lăng Triệt, hắn cười vô cùng hài lòng, đưa tay vén lọn tóc bên má của Tạ Tranh: “Cầu còn không được.”Chỉ cần khiến cho cô ấy lưu luyến hắn đến mức không nỡ xuống tay, còn sợ không giữ được cô ở lại sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận