Editor: ___NghienHy___
Lúc trước, lần đầu tiên Khương Tranh nhận phỏng vấn của truyền thông, phóng viên hỏi cô: "Khương tiểu thư, nghe đồn album của cô là tiền của chính mình bỏ ra?" Khương Tranh có gì nói nấy: "tôi có tiền, tôi muốn ra, tôi tự ra".
Kết quả lại bị truyền thông viết thành: Đại tiểu thư mang tiền tiến vào giới âm nhạc.
Khương Tranh tức giận đến nổi công khai mắng phóng viên không lưu tình chút nào.
Từ này về sau mở ra lịch sử đen tối của Khương Tranh.
Không ngờ cô càng mắng người, fans càng yêu cô.
Cô xây dựng thiết lập nhân vật với ba điều đơn giản: lời nói ác độc không vòng vo, thật thà không phô trương, mạnh mẽ không sợ bị bôi đen.
Kết quả giữa các nữ minh tinh không hiểu tại sao cô lại nổi tiếng.
Vì thế, mặc dù lời nói Khương Tranh có ý quan tâm thì luôn không bình thường như vậy.
Hàn Nghị an ủi: "Kỉ Mục Dã là người tốt như vậy, sẽ không giận dữ với em.
Anh ta chắc có thể sẽ...cảm nhận được ý tốt của em."
Khương Tranh bỗng nhiên cười hì hì, mặt mày như cây liễu đâu mùa xuân: "Đúng nha, vừa rồi lúc anh ấy gọi em là Khương Tranh lão sư, vừa ấm áp lại nhu hòa, thật hối hận vì không thu âm lại."
Hàn Nghị: ".............."
________Chương 2_________
Khu vực quay phim Đường Thành.
Khương Tranh một thân trang phục thời Đường cổ áo màu đen giấu trong tay áo, đầu đội khăn vấn đi vào phòng trang điểm.
Cô diễn vai nữ số 1 Lí Nhị trong kịch bản mới "Trương An mỹ nhân đi".
Cha Lí Nhị là tội phạm trại huyết hải thâm cừ của triều đình, nàng dùng tên giả Vi Lí Duệ nữ phẫn nam trang làm một gã nha dịch nhỏ trong Kinh Triệu Phủ ở huyện Trường An.
Bộ phim này đối với Khương Tranh là một khiêu chiến lớn, 99% bộ phim đều là nữ phẫn nam trang, khẩn cấp truy bắt tội phạm giữa đường phố, cùng các huynh đệ uống rượu ăn thịt, hành vi cử chỉ cần phải để người xem dù biết cô nữ phẫn nam trang cũng sẽ không xem phim chỉ vì gương mặt của cô.
Không chỉ nghiền ngẫm tâm lý cẩn thận, ẩn nhẫn của nữ chủ mà còn muốn dùng một vài động tác vẻ mặt thậm chí cố ý đè thấp tuyến âm thanh cho giống giọng nam nhân trưởng thành.
Quay phim ba tháng, ba tháng cô làm nam nhân.
Hôm nay là ngày cô đóng máy, cuối cùng cũng có thể thay trang phục nữ xinh đẹp diễn cảnh kinh tâm động phách.
"Đợi lát nữa phải dùng dây thừng, xác định không cần thế thân?" Đạo diễn đi theo phía sau hỏi đến cùng.
Cảnh diễn đóng máy này là cảnh Lí Nhị mặc nữ trang diễn xiếc dây ở một nhà tạp kỹ nổi tiếng trong thành Trường An.
Nàng cần treo trên dây thừng dài tầm hai mươi thước lướt nhanh qua như chim bay.
Khương Tranh vén trang phục qua một bên, đại mã kim đao* ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Không cần"
Đại mã kim đao (大马金刀): Nói chuyện thẳng thắn, sắc bén, không lưu tình.
Hàn Nghị ở bên cạnh cười nói: "Tranh Tranh vì bộ phim này đã bỏ tiền mời thầy đến dạy cô ấy xiếc trên dây.
Mỗi ngày sau khi quay phim còn luyện tập thêm hai tiếng."
Đạo diễn vừa nghe đã vô cùng thán phục.
Người nào cũng nói tính tình Khương Tranh thối nát, miệng độc, chí ít người ta học hỏi vô cùng chuyên nghiệp.
Cảnh diễn này cô phải đi trên dây thừng, huynh đệ ở nha môn và nhân vật phản diện nữ xứng trước khi xuống đài từng ánh mắt, động tác, thần thái phải đạt đến yêu cầu mới khiến người xem cảm nhận được xung đột kịch liệt.
Tác dụng của thế thân là có hạn, ảnh hưởng đến sự ăn khớp của mạch phim.
Hắn là đạo diễn dĩ nhiên hi vọng mỗi một cảnh quay đều hoàn mỹ.
Đạo diễn Mĩ Lan đi ra ngoài chuẩn bị công việc.
Nhân viên công tác mời Khương Tranh đến sau bình phong đổi trang phục, giữa các nữ minh tinh cô có dáng người cao, nhưng khi phải làm người nam nhân cường tráng cô cũng phải dùng miếng độn giày, bên trong áo khoác mặc thêm nhiều cái áo trong, thắt đai lưng ngọc, ưỡn ngực ngẩng đầu trông giống như ngọc thụ lâm phong.
Ba tháng này Hàn Nghị nhìn quen bộ dáng nam nhân của cô, bỗng nhiên đổi thành một mỹ nhân Trương An xinh đẹp đáng yêu xuất hiện trước bình phong ngay cả hắn cũng ngạc nhiên.
Mặt mày rủ xuống, hoa cài xinh đẹp, miệng tô son, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Thợ trang điểm là Khương Tranh đặc biệt mời đến, người này am hiểu trang điểm phong cách cổ, trang điểm thời Đường khéo léo, nổi bật.
Màu son vừa dùng, mày vừa kẻ đều là sản phẩm từ thiên nhiên.
Hàn Nghị hơi đau thịt, đó đều là tiền phòng làm việc của Khương Tranh xuất ra.
Đúng lúc này, điện thoại Hàn Nghị vang lên.
Hắn nhận điện thoại, biểu tình ngày càng nghiêm túc.
Khương Tranh ngồi trên ghế: "Làm sao vậy?"
Hàn Nghị kêu mọi người đi ra ngoài, mở Weibo ra đưa cho Khương Tranh.
Khương Tranh liếc mắt nhìn, tấm tắc hai tiếng: "Cô ta thực sự là một nhân tài."
Xuất đạo năm năm, luôn luôn không nổi, không nghĩ đến chính mình tự cho là thông minh đụng vào họng súng là cô, ví dụ như nữ số 2 Kiều Tịch của "Trường An mỹ nhân đi".
Khi bắt đầu quay phim, cô gái này ở trên Weibo ám chỉ tâm tính thiện lương của chính mình mệt mỏi.
Rất nhiều fans an ủi cô ta: ai đóng vai phụ với Khương Tranh đều như vậy, vô cùng đau lòng cho chị gái.
Sau đó, Kiều Tịch thậm chí lên Weibo nói một câu: tôi rất muốn làm sinh vật đơn bào, vô tâm vô phế mà sống.
Vì vậy dưới Weibo đó liền trở thành nơi mắng chửi Khương Tranh, rất nhiều người đến đây thêm mắm dặm muối bôi đen cô.
Kiều Tịch không khống chế bình luận, cũng không giải thích gì.
Buổi sáng hôm nay, Kiều Tịch đăng Weibo: thật là vui cuối cùng cũng đóng máy.
Đáng ra Weibo không có chuyện gì, hay là ở chỗ Khương Tranh vừa đăng Weiboi nói mình hôm nay đóng máy.
Fans Kiều Tịch mặt nở hoa nhảy nhót, nói cái gì mà chúc mừng chị gái rời khỏi bể khổ.
Kiều Tịch làm ra một việc, phát một cái lì xì đỏ giàu to.
Tức thì nhóm nhạy cảm giới giả trí bắt đầu đoán: Khương đại ma đầu ức hiệp hậu bối lại có một loạt bằng chứng, tiết mục Khương Tranh đùa giỡn đại bài, ỷ thế hiếp người khi nào mới hết.
*Đại Bài (大牌) chỉ những ngôi sao tự cho mình là giỏi, tự cao tự đại.
Khương Tranh mặt không đổi sắc chậm rãi đi ra ngoài.
Hàn Nghị gọi người đến bung dù, lấy kịch bản, nước uống các loại đuổi theo.
Hôm nay diễn phần kịch bản chính.
Ngày ba tháng ba thời tiết tốt, bên cạnh sông Trường An nhiều mỹ nhân.
Lễ hội thời Đường trong thành, cành liễu đung đưa quanh dòng sông Trường An, nghịch nước, đạp thanh, ngắm xao xem tạp kỹ, nhân gian náo nhiệt đầy khói lửa.
Cả người Khương Tranh mặc áo cộc tay màu xanh nhạt, đỉnh đầu vấn Song Loa Kế*, phe phẩy quạt tròn trong tay, nhăn mày cười sóng mắt lưu chuyển.
Nhân viên công tác và đoàn viễn viên hoảng hốt, tưởng như xuyên về thành Trương An ngàn năm trước.
*Kiểu tóc Song Loa Kế:
Kiều Tịch vừa vào đã đi tới, cô ta đeo một cái khăn che mặt màu trắng, khuôn mặt tươi cười lờ mờ dấu ở bên trong.
"Chúc mừng Khương lão sư hôm nay đóng máy."
Khương Tranh cười một tiếng, đưa tay vén lụa trắng trên mặt Kiều Tịch.
Mặt Kiều Tịch tức thì cứng đờ.
Mọi người ngay lập tức nhìn qua.
Ba tháng quay phim, bọn họ thấy Khương Tranh cưỡi ngựa trong vũng bùn, oai phong không kêu đâu, đảo lộn ngày đêm mà quay phim.
Rất nhiều người nghe lịch sử đên của cô nhiều đến thuộc, lại phát hiện cô không giống như bên ngoài kể.
Hôm nay ngày cuối cùng đóng máy, Khương Tranh đây là muốn lộ nguyên hình sao?
"Cô muốn làm sinh vật đơn bào?" Khương Tranh chậm rãi nói xong.
Kiều Tịch cười gượng một tiếng: "A? Tôi chỉ là cảm thấy những lời này thú vị...."
Khương Tranh mặt lạnh phá hủy khăn che trên mặt Kiều Tịch, lụa trắng lập tức dính tro bụi.
"Lòng cô có lỗ thủng, giống như tổ ong vò vẽ, sợ là tế bào sinh vật cũng đều ghét cô."
Kiều Tịch vô cùng ủy khuất, hốc mắt nhanh chóng đầy sương mù mông lung.
"Nếu như tôi làm sai chuyện gì Khương lão sư cứ nói thẳng, tôi sẽ sửa, không được sao?"
Khương Tranh khẽ cười một tiếng, "Lúc này gặp nhau cô sao lại khóc như trẻ con? Nếu biết trước gặp nhau cô sẽ khóc như vậy, tổ quay phim sẽ không tốn nhiều thuốc nhỏ mắt trên người cô."
Kiều Tịch diễn cảnh khóc nghẹn nửa ngày cũng không ra một giọt nước mắt, đạo diễn vì để đuổi kịp tiến độ nên bất dắc dĩ phải cho cô ta dùng thuốc nhỏ mắt.
Chuyện này đã thành câu chuyện đề tài ở tổ phim.
Ngược lại, nước mắt Khương Tranh nói đến là đến, cô còn có thể căn cứ nội dung kịch bản mà khóc, nước mắt nhẹ nhàng khóc, nước mắt gào khóc, nước mắt đảo quanh hốc mắt và nhiều loại hình thức khác.
Môi Kiều Tịch run run, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu mơ màng không biết làm sao.
Khương Tranh bước từng bước đến trước, từ trên cao nhìn xuống lạnh nhạt nói: "Giả bộ đáng thương? Người quang minh chính đại không nói dài dòng, cô muốn cọ nhiệt độ của tôi, tôi thoải mái đưa đùi cho cô cộ."
Kiều Tịch rung rẩy, nghẹn ngào nói không ra lời.
"Xúi giục fans, dựa vào việc phốt tôi mà nổi dù sao cũng không có bản lĩnh."
Quần chúng vây xem vừa nghe liền mở điện thoại ra.
Quả nhiên # Kiều Tịch ám chỉ Khương Tranh ức hiếp người mới # lên bảng hot search.
Những người không liên quan vây xem náo nhiệt, bọn họ thân là người của tổ quay phim, ba tháng sớm chiều sống chung với Khương Tranh, chỉ cần bạn không lười biếng, cô ấy tuy rằng lạnh nhạt nhưng cũng không cố ý tìm lỗi.
Kiều Tịch giống như cái gì cũng không nói, nhưng ai cũng có thể nhìn ra cô ta cố ý dẫn dắt đề tài.
Lại nhìn Weibo Kiều Tịch, dựa vào bao lì xì đỏ hôm nay đã tăng mấy vạn fans.
Hàn Nghị nhanh nhạy đưa điện thoại qua, Khương Tranh nhìn một cái trực tiếp đưa đến trước mặt Kiều Tịch.
Kiều Tịch yên lặng nhìn, Khương Tranh vậy mà tìm được nick Weibo Tiểu Hào, nữ nhân này thật ngoan độc.
Khương Tranh vươn ngón trỏ, dùng đầu ngón tay nhẹn nhàng chạm lên màn hình, liên tục nhấn vài lần, trực tiếp phát video của nhóm nhân viên, nhóm đầu bếp của "Trương An mỹ nhân đi".
Đừng nhìn bề ngoài Kiều Tịch cùng mọi người hiền lành hòa nhã, ôn nhu như nước, nhưng cô ta đối xử với trợ lý Tiểu Hào lại mắng chửi vô cùng thô tục, mười phần độc ác, từ thợ trang điểm đến nhóm nhân viên công tác đều bị cô ta mắng nhiều lần.
Thậm chí ngay cả người giao cơm cũng không tha, chỉ bởi vì người ta nhìn cô nhiều hơn một lần.
Trong nháy mắt Kiều Tịch cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô không tốt lắm.
Đúng lúc này, người sản xuất nhanh chóng chạy tới, "Sao lại thế này? Đã sắp đóng máy, mọi người có thể đừng tức giận không?"
Khi hắn nói chuyện đều là che chở Kiều Tịch.
Khóe mội Khương Tranh cong lên, chậm rãi nói:" Tôi nghĩ ai cho cô ta lá gan lớn như vậy, hóa ra là trèo lên cành cao."
Người sản xuất giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục ba phải: "Chúng ta đều vì bộ phim trả giá rất nhiều, coi như nhìn mặt mũi của tôi, mỗi người lui một bước được không? Khương lão sư?"
Lời nói này của hắn rõ ràng là chỉ trích Khương Tranh càn quây, cố ý phá hư bầu không khí hài hòa của tổ phim.
Khương Tranh cũng không thèm nhìn hai người ở trước mặt, trực tiếp vào Weibo, bình luận một câu ở sau bao lì xì đỏ của Kiều Tịch: "Thật là ngại ngùng.
Tôi đây khổ quá mà, người ở đâu cũng có thể dính lên.
Tôi đề nghị người bên này nên tìm người khác!
Đăng xong, đưa điện thoại trong tay cho Hàn Nghị, quay đầu bước đi.
Mọi người: "!!!!"
Chân Khương Tranh dài, cô nàng Trường An xinh đẹp thành nữ hoàng duy ngã độc tôn*, đem tiếng khóc la của Kiều Tịch, tiếng la mắng của nhà sản xuất cùng âm thanh nghị luận của dàn diễn viên toàn bộ để sau đầu.
*Duy ngã độc tôn tục hiểu là cao ngạo tự đại.
Hàn Nhị theo sát bên.
Khương Tranh cau mày, nén giận thấp giọng nói: "Mới như vậy đã mất sức chiến đấu còn dám ở nơi này của em tìm ngược, cảm giác giống như em khi dễ người ta vậy.
Hàn Nghị: ".........."
Xé thì xé*, diễn đóng máy vẫn phải diễn.
*Xé: là hành động tạo ra các bài viết mang tính công kích, bôi xấu, bóc phốt, máng chửi đối thủ.
Xé là câu chuyện fanwar thường xuyên xảy ra trong cộng đồng hâm mộ.
Ngày ba tháng ba, đầu mùa xuân đến.
Ven bờ sông Giang rộn ràng náo nhiệt.
Nữ quyến quý tộc tránh ở sau màn che, lần đầu ra ngoài tìm hiểu thế giới mới.
Văn nhân nho nhã thì ở một bên dòng sông uốn lượng uống rượu ngâm thơ đến thích ý.
Nhóm tiểu cô nương thiên khả ái tay cầm cành liễu vờn nước sống, cười duyên dáng hắt nước vào nhau, cầu xin không bệnh tật, bình an khỏe mạnh.
Đạp ca*, nhảy múa,
*Đạp ca: hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát, đồ ăn và hoa tươi được bán ven hồ, náo nhiệt vô cùng.
Lúc đoàn tạp kỹ Ba Tư tới đã có một đám người vây thành vòng tròn.
Đu quay, ảo thuật, nuốt đao, phun lửa, cái gì cũng có, hơn nữa người diễn kia dán người uyển chuyển, da trắng như tuyết, một cái nhăn mày hay cười đều dẫn tới người xem kêu lên.
Một dây thừng dài bị hai cái cây cột đỡ thành ba đoạn, dây thừng thẳng như dây đàn, ở không trung hơi hơi lắc lư.
Lí Nhị cười duyên cởi giày, lộ ra đôi tất màu trắng, nàng cầm trong tay một cái quạt, thăm dò đạp một cái liền nhẹ nhàng đứng trên dây thừng, tức thì dây thừng khẽ rung.
"Tiểu nương tử, đứng không vững nhớ nói, để ta đến đỡ ngươi!" Một người cường tráng hô, trong lời nói có ý đùa giỡn.
Lí Nhị dùng quạt che mặt nở nụ cười, hai chân giẫm lên dây thừng, đột nhiên nhanh nhẹn như chim nhạn lướt đến cây cột cao.
Ánh mặt mọi người vô cùng kinh ngạc, nàng khẽ gật đầu chào hỏi, cười đến đẹp như hoa thược dược đẹp nhất mùa xuân.
Tức thì một mảnh âm thanh trầm trồ khen ngợi.
Đám người làm chung trong nha môn ẩn nấp trong bóng tối, một đám trợn mắt há mồm, miệng lớn đến mức có thể nhét vừa trứng chim.
Lí Duệ này phẫn làm nữ lại xinh đẹp thế này, so với Hồ cơ của An Khang phường còn đẹp hơn ba phần.
Dây thừng phía trước đu đưa, mảnh mà dài, bàn chân giẫm lên không được một nửa.
Lí Nhị trước đi thử một bước, làm bộ như sợ hãi lùi lại, bộ dáng kiều nhuyễn đáng thương kia thu được tâm một đám đàn ông.
Lúc mọi người ở đây đầy mồ hồi, nàng vững vàng đi trên dây thừng như đi trên đất bằng.
Mọi người lúc này mới hiểu tiểu nương tử cố ý yếu thế, kỳ thật bản lĩnh vô cùng lớn.
________________
24/05/2020.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...