Editor: KInh Thuế
“Châu Châu, chúng ta cùng cố gắng nhé!” Dư Dịch cười rạng rỡ như ánh mặt trời, dường như đối với Dư Châu ngoại cỡ như vậy cũng không chút lo lắng, “Đã rất lâu rồi anh không cõng em, bây giờ, để anh cõng em một lần nữa đi.” Anh cười nói, sau đó thấp lưng xuống, Dư Châu kiên trì, anh cũng kiên trì.
Anh đã lâu không cõng em, đã lâu không cõng, khóe mắt Dư Châu chua xót, cho đến bây giờ cũng chưa từng có ai cõng cô trên lưng, từ nhỏ không có, một người lớn lên như cô, càng không có được một lần cảm giác ai đó cõng trên lưng.
Nhìn người thiếu niên trước mắt này, tuy còn trẻ nhưng bờ vai, tấm lưng lại lớn như vậy, đôi mắt cô trầm xuống, lại nâng hai tay lên, sau đó nắm chặt lại, vẫn không như ý của Dư Dịch mà để cậu cõng.
“Châu Châu, không thể giúp anh thực hiện nguyện vọng được sao?” Dư Dịch cũng không xoay người lại, nhưng, trong âm thanh lại có phần ảm đạm không thể che giấu, có thể giúp anh hoàn thành sao? Cậu trước kia đã bỏ lơ cô em gái này, bây giờ muốn đền bù tổn thất, không tính là muộn đi, nếu như, cô muốn thắng, vậy, cậu sẽ cố hết sức không để cô thua, kiên trì như vậy, cô sao có thể muốn thua chứ?
Vì vậy, cậu giúp cô, mà cô, cũng đang giúp cậu, giúp cậu hoàn thanh một việc mà người anh trai có thể làm cho em gái mình, cho đến nay, đây là lần duy nhất hứa với cô làm những chuyện như thế này.
Dư Châu nhắm hai mắt lại, ánh mặt trời nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt cô, mang theo chút rực rỡ mơ màng, chậm rãi, cô nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn Kính Nguyệt Sâm đang ôm Thẩm Vũ Âm phía trước, hai người nhàn nhã như đang tản bộ, bọn họ chắc chắn cô không thể tham gia tiếp ư, hay cho rằng, cô chắc chắn thua cuộc rồi.
Rất xin lỗi, môi cô nhếch lên, sau đó đi tới phía trước, đặt hai cánh tay xuống, ôm lấy cổ Dư Dịch, đầu úp sấp xuống một bên vai của anh, hai mắt khép chặt lại, rất nhanh chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt.
Trên người đột nhiên trầm xuống, hai bên huyệt thái dương trên trán cậu cũng gằn nổi cả lên, nhưng, cậu lại nở nụ cười, sau đó dần dần dùng sức đứng lên, cậu chưa bao giờ biết, thì ra cõng một người có thể nặng như vậy, chìm xuống, xương cốt như bị chia năm xẻ bảy, có điều, cậu lại chưa bao giờ thấy thỏa mãn như bây giờ, đây là em gái của cậu.
Cho nên, cậu thực sự muốn mỉm cười, thật tươi.
Trên khán đài mọi người không khỏi mở to hai mắt nhìn một màn khó tin kia, Dư Dịch dáng người với tỉ lệ hoàn mỹ, lại thật sự cõng con bé mập hơn trăm cân kia, em anh đã còng lại, nhưng, tư thế như vậy lại khiến mọi người nghĩ đến hai chữ, anh hùng.
“Wow không thể tin được, cậu ta làm được kìa.” Tả Tư Viêm xoa trán, thở dài một tiếng.
“Không nên xem thường cậu ta, chỉ cần cậu ta muốn, vậy, chắc chắn cậu ta sẽ làm được.” Đan Gia Dật khẽ gật đầu, dường như đối với cậu mà nói, cho đến bây giờ chưa có điều gì là ngoài ý muốn, ai nói cậu ta không thương Dư Châu, cậu ta vẫn luôn yêu, chỉ có điều, có khi, tính cách quá nội liễm nên dù yêu sâu cũng chôn dấu càng kĩ.
Bây giờ, bọn họ, mới giống anh em thực sự.
Dư Dịch cắn chặt răng mình, khó khăn nhấc chân đi về phía trước, mồ hôi không ngừng chảy xuống như tắm, cậu nhìn thấy Kính Nguyệt Sâm đang dừng tại chỗ, ánh mắt màu xanh thẳm mang theo chút đùa cợt, còn có chút không vui.
Cậu ta có thể chịu đựng đến khi nào chứ, chắc chắn không được bao lâu, khóe môi cong lên cười, Kính Nguyệt Sâm ôm lấy thiếu nữ trong ngực, tiếp tục đi về phía trước.
“Châu Châu, còn nhớ trước kia không?” Thanh âm Dư Dịch đã hổn hển, vẫn kiên trì bước tiếp, “Trước kia anh cũng thường cõng em như vậy, em hồi bé, rất đáng yêu, luôn thích bám theo sau anh đi chơi, bây giờ, anh lại có thể cõng em trên lưng, cảm giác như vậy thật sự rất tốt.”
Mồ hôi trên trán anh không ngừng rơi xuống tay cô, tay Dư Châu cũng xiết chặt thêm, thân thể nặng nề nằm trên lưng nhỏ của Dư Dịch, cái gì cô cũng không nói, bởi vì, thật sự không biết phải nói gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...