Dư Châu dương khóe môi, trách không được, trách không được mọi người ở đây đều có can đảm nói cô như vậy, thì ra, thực sự là một kẻ ngu xuẩn mà.
“A, đúng rồi, Dư Châu, anh trai tớ sắp đến, không phải trước đó vài ngày cậu luôn nhờ tớ giúp đỡ sao?” Không rõ Tương Tư nghĩ đến điều gì, nhanh chóng nắm bàn tay thịt của Dư Châu, có điều, bàn tay nhỏ bé của cô ấy chỉ có thể kéo được nửa cái tay Dư Châu.
Ngón tay mượt mà láng mịn như ngọc, đặt bên cạnh cái tay heo kia, thật đúng là cảnh giới, nhìn đủ rõ ràng khác biệt.
“Anh trai cậu là ai?” Lần đầu tiên Dư Châu nghe được người như vậy, cô cũng không rõ, trong cuộc sống thường ngày có Tả Tư Viêm, chính là tên bị cô giẫm cho sưng chân, còn có Kính Nguyệt Dạ, chính là tên khốn dùng cầu lam đập vỡ đầu cô, không đầu Dư Châu, còn có người khác sao. Chỉ là không biết, anh trai Tương Tư tên gì, không phải kêu Tương Ái gì đó chứ, chỉ hy vọng cha mẹ bọn họ có chút trình độ đặt tên, không đặt ra mấy cái tên kỳ quái đó.
“Trí nhớ của cậu thật đúng là không tốt mà.” Tương Tư liếc cô một cái: “Anh trai tớ là Gia Dật, so với anh trai cậu cũng không kém chút nào nhé.” Vẻ mặt Tương Tư đầy kiêu ngạo, hiển nhiên rất sung bái vị anh trai này.
Cùng Dư Dịch không chút thua kém sao, ai biết là cái dạng gì, nói thật, bây giờ một chút hứng thú cô cũng không có, nhìn ngắm phong cảnh đẹp đẽ còn thoải mái hơn đi nhìn ngắm trai đẹp.
“Mau nhìn, kia chính là anh trai tớ.” Tương Tư chỉ một thiếu niên trẻ tuổi đứng trước bọn họ, Dư Châu nheo hai con mắt lại thành đường chỉ do thịt chen chúc, nhìn chằm chằm người phía trước.
“À..” Chính là một dàn chữ a, không có tiếp theo nữa.
Quả thật rất tuấn tú, con mắt hé ra đồng tử ánh kim, thân thể thon dài lại chói mắt, con mắt thon dài, mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, làm cho người khác có xúc động muốn gặm cắn nó, muốn thử xem là loại cảm giác gì, lại thêm nụ cười ôn nhu, chỉ là, chỉ cần anh ta không dùng ánh mắt lão làng như hồ ly đó để nhìn người.
Hồ ly, một con hồ ly. Hơn nữa còn là một con hồ ly khoác da người.
Cô đứng im tại chỗ, không có ý muốn động đậy.
“Gia Dật, anh trai tớ, tớ trịnh trọng giới thiệu với cậu một lần nữa.” Trong mắt Tương Tư đã sớm nổi bong bóng hạnh phúc, không ngừng bay đến bên tai Dư Châu, từng bóng một, rồi nổ tung.
Gia Dật, cái tên không tệ. Từ từ.
Đơn, đơn…Họ Đan.
“Cậu họ gì?” Cô nhìn Tương Tư hỏi, dường như mình lại hỏi một câu có vấn đề cực kỳ ngu ngốc.
Tương Tư làm như có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó cúi đầu, chân giẫm giẫm chân chính mình.
“Họ Đan.”
Tốt, rất tốt, Dư Châu quả thực bội phục cha mẹ nhà cô ấy mà.
Tương Tư, Tương Tư đơn phương, từ này có bao ý vị a.
“Dư Châu.” Đại suất ca kia rốt cuộc chú ý đến sự tồn tại của bọn cô, không rõ là vô tình hay cố ý, dù sao dáng người cô nổi bật như vậy cực kỳ gây chú ý, người khác nhìn thế nào cùng lắm là hình cầu, cô chính là thể lập phương của hình vuông.
“Anh!” Tương Tư vẫy tay với Gia Dật, không biết Gia Dật nói nhỏ cùng đám nữ sinh bên cạnh điều gì khiến họ cười duyên không ngừng, lại như vô ý nhìn sang Dư Châu.
Dư Châu thản nhiên nhìn cậu ta, cảm thấy quang mang hồ ly trong mắt cậu ta lóe lên, thật là quá mức chói mắt.
Gia Dật chậm rãi đi qua chỗ bọn cô, đứng trước mặt đối diện cô, lúc này Dư Châu mới ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt dài gian xảo như hồ ly của người con trai này, có lẽ đeo kính mắt là để che giấu đôi mắt quá mức khôn khéo này.
“Sao vậy, nhìn thấy Dật ca ca không phải em nên cao hứng sao? Buổi tối nhà anh có mở yến hội, để Tương Tư dẫn em đi nhé, nhớ mặc lễ phục. Anh nghĩ Tiểu Trư trong bộ lễ phục hồng nhất định rất đáng yêu.”
Dư Châu lẳng lặng nghe, bên môi khẽ nhếch, đầy châm biếm, mà cũng không ai nhìn ra đáy mắt cô lướt qua chút đùa cợt.
Thật không hổ là anh trai của Đơn Tương Tư, coi như không làm cho cô thất vọng, quả nhiên là một người ngu ngốc, mặc lễ phục, với dáng người Dư Châu, anh ta muốn cô đi chính là để phục vụ nghành giải trí cười nhạo, thật xin lỗi, cô cũng chưa ngốc đến làm vật trưng bày như vậy.
“Tiểu Trư, thế nào, buổi tối nhớ mang anh em tới cùng.” Gia Dật nói, trong mắt tựa hồ hiện lên một mảnh ác ý, Dư Châu đơn giản cũng hiểu được, thì ra là vì Dư Dịch.
Màn tính toán kia của anh ta cũng thật tốt, còn muốn gọi trợ thủ cùng hành động.
“Được, Gia Dật ca ca.” Cô làm cho mình nở nụ cười, cười đến không tim không phổi.
“Được, tốt lắm, vậy anh chờ em đấy.” Gia Dật nheo hai mắt lại, không nhìn đến sự không kiên nhẫn hiện lên trong mắt cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...