Editor” KINH Thuế
“Trưởng lão, người đính ước với tôi là Thẩm Vũ Âm.” Kính Nguyệt Sâm bước sang một bên, để hai vị nhìn rõ người sau lưng cậu, Thẩm Vũ Âm lại có chút căng thẳng nở nụ cười, lúc này, cô cười thực sự muốn bao nhiêu khó coi cùng miễn cưỡng.
Hai trưởng lão liếc nhìn nhau, nhìn nữ sinh yếu đuối trước mặt, cô ta có thể không?
“Nguyệt Sâm, đây là người cháu tự mình lựa chọn?” Nam trưởng lão hỏi, mà bắc trưởng lão vẫn luôn lạnh mặt, kì thật bọn họ cũng không có ác ý gì, chỉ là khuôn mặt đã quen để nghiêm túc như vậy.
“Đúng vậy, trưởng lão.” Kính Nguyệt Sâm gật đầu, thần sắc vẫn lạnh nhạt, có lẽ hẹn hò với Thẩm Vũ Âm sẽ trở thành nét bút hỏng, nhưng cậu vẫn còn chưa ra hết thế cờ, nhìn đám người ngồi cách hàng đầu không xa kia, trong mắt là vòng tính toán nồng đậm.
“Vậy buổi tuyển chọn bắt đầu đi.” Bắc trưởng lão phất cao tay, Thẩm Vũ Âm đã bị người dắt đi đến một cái đài, cô hất cao cằm, cô biết mình tuyệt đối phải trải qua khảo nghiệm mới có thể chính thức bước qua cánh cửa nhà Kính Nguyệt.
Có điều, giờ phút này cô cũng không dám nắm chắc nữa.
Chốc lát sau, một người đàn ông cao lớn bước tới, toàn thân đô con, chỉ lắc lắc tay cũng nghe được tiếng khớp xương chuyển động.
Thẩm Vũ Âm như chìm trong cơn mê, cái này không có khả năng, không phải bắt đầu tài nghệ sao? Người đàn ông to con như quái vật này sẽ biểu diễn gì chứ, khiêu vũ hay ca hát?
“Bắt đầu đi.” Bắc trưởng lão ra lệnh rồi bình thản ngồi xuống ghế tựa, dư quang lại đảo quanh nơi khác.
Người đàn ông từ cao liếc xuống nhìn Thẩm Vũ Âm, trong đầu cũng không lí giải nổi, người gầy yếu như vậy, sẽ không phải một chưởng đã đánh chết rồi chứ.
Hắn quay đầu liếc nhìn Kính Nguyệt Sâm, lại bắt gặp ánh mắt lạnh hơn băng, trong lòng run lên, được rồi, hắn nhẹ tay chút là được.
Hắn vung tay, Thẩm Vũ Âm cười nhẹ đáp lại, cô ta cho rằng người này muốn bắt tay, cô cũng vươn tay ra, lại bị hắn nhanh chóng đặt tay lên vai, nắm chặt sau đó nâng cô ném qua vai.
Thẩm Vũ Âm trợn trừng hai mắt, không thể hiểu, đây là đánh nhau chứ ca hát hay khiêu vũ gì, cô có biết đánh nhau đâu.
Phịch một tiếng, người đàn ông nhìn hai tay, à, cũng không tệ lắm, có thể nhanh chóng đưa tay phản đòn có nghĩa là đồng ý ứng chiến rồi, đương nhiên hắn sẽ không né, một chiêu hạ gục, hắn muốn nhường cũng không được.
Hồi lâu, hắn úi đầu khóe mắt không khỏi rúm lại.
Thẩm Vũ Âm ngã song xoài trên đất, sắc mặt tái nhợt như giấy, không lẽ một cú đập đó làm não chấn động, hỏng luôn rồi.
Đúng là đồ yếu đuối, người đàn ông nhìn về phái Bắc trưởng lão, Thẩm Vũ Âm vẫn như ngốc nằm đó.
Cô thật sự khóc không ra nước mắt, đây là quy củ gì vậy, tại sao lựa chọn nữ chủ nhân nhà Kính Nguyệt lại là đấu võ hả?
“Nguyệt Sâm, cô ta không được.” Nam trưởng lão trầm giọng nói, nữ chủ nhà Kính Nguyệt nắm trong tay lực lượng hắc đạo, nếu ngay cả đánh võ cũng không biết làm sao khiến thuộc hạ kính phục vâng lời. Cho nên, Thẩm Vũ Âm chắc chắn không được, một đứa con gái tay trói gà không chặt, không xứng trở thành nữ chủ nhân nhà Kính Nguyệt.
Kính Nguyệt Sâm ngước mắt lên, lại quét qua Thẩm Vũ Âm trên đất, khóe mắt lưu chuyển vòng sáng lạnh, cậu đương nhiên biết cô ta có bao nhiêu phân lượng. Cho nên, có một số việc, hắn mới phải chuẩn bị chiêu sau.
“Trưởng lao, Vũ Âm còn nhỏ, vẫn còn thời gian luyện tập, cháu tin chắc, cô ấy có thể đảm đương tốt vị trí đó. Hơn nữa,” Nói đến đây, cậu giương tay lên: “Tin tưởng, có sự ủng hộ của họ, Vũ Âm nhất định có thể hoàn thành tốt vai trò nữ chủ nhân nhà Kính Nguyệt.”
Đám người vệ sĩ tách dần ra, sau đó ba người đàn ông bước vào. Sắc măt ai cũng âm trầm, là cảm giác không giận tự uy.
“Cha.”
“Cha.”
“Cha.”
Ba tiếng bố đồng thời, hàng thiếu niên cũng đứng bật dậy.
Đây là chuyện gì, sao cha bọn họ cũng tới đây, không lẽ người ủng hộ trong lời Kính Nguyệt Sâm là.
Mà cha bọn họ nhìn bọn họ bình an lúc này không nén nổi tiếng thở phào, sắc mặt cũng buông lỏng hơn.
“Hóa ra, cậu ta không chỉ bẫy mẹ của tôi, Tương Tư, mà còn là chính chúng ta.” Cậu ta là bẫy trong bẫy.
Dư Dịch siết chặt nắm tay, thật không nghĩ đến, tâm cơ Kính Nguyệt Sâm so với bọn họ quả thật cao hơn không chỉ một phần. Bọn họ đến vì Hứa Nhu và Tương Tư, cha bọn họ lại phải đến vì bọn họ, chỉ cần nắm bọn họ trong tay, dù không muốn cha cũng phải đồng ý ủng hộ theo ý cậu ta.
“Đúng vậy, so với tưởng tượng còn hèn hạ hơn vài phần.” Tả Tư Viêm nghiến răng nói, bọn họ vẫn quá ngây thơ, cho tới giờ thứ Kính Nguyệt Sâm muốn vẫn là thế lực sau lưng bọn họ, tứ đại gia tộc.
Có tam đại gia tộc còn lại chống lưng, cho dù Thẩm Vũ Âm là rẻ rách cũng không sao, cô ta không thể đánh có thể thuê người đánh, hậu thuẫn đằng sau thừa lực cho cô ta, hơn nữa chỉ cần Kính Nguyệt Sâm chính thức thừa kế chức vụ gia chủ, vậy có được hay không chính là một lời của hắn mà định.
Sắc mặt Nam trưởng lão không dễ nhìn, Bắc trưởng lão cũng đen sì, từ đầu đến cuối không thèm đáp lại một lời: “Người an hem, lão nói xem, tình huống này, phải làm sao?”
Bắc trưởng lão đón ánh mắt lão, hai mắt bình thản khép lại: “Lão nghĩ sao chính là vậy đi.”
Nét mặt già nua của Nam trưởng lão sụp đổ: “Lão già chết tiệt này, cả ngày trưng ra cái vẻ mặt thâm trầm đó làm gì.”
“Ông mới là lão già, tóc ông còn bạc hơn tóc tôi.”
Hai trưởng lão, bối phận cao nhất nhà Kính Nguyệt, lại kịch liệt đấu võ mồm, giương mi đấu kiếm, còn sủ dụng tiếng long, người bên cạnh không hiểu sao chỉ có thể nhìn.
Đúng là càng già càng như trẻ con.
Tất cả mọi người không thẹn mà cùng suy nghĩ.
“Khụ…” Nam trưởng lão ho nhẹ tiếng, lại đối mặt với ba gia chủ kia, quả thực, nếu có bọn họ ủng hộ, Thẩm Vũ Âm là cái dạng gì cũng không sao, nhà Kính Nguyệt xác thực có một quy định ngoại lệ, chỉ cần đủ tài lực như vậy cũng có thể thông qua.
“Đã như vậy, thông…” Chỉ có điều, ông chưa kịp nói xong, cánh cửa lại một lần nữa mở ra.
Nam trưởng lão nhìn người bước vào bất ngờ đứng dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...