Editor: KInh Thuế
Cô đi nhanh ra khỏi cửa, đợi cô đến sân lam cầu thì những người trong sân không ngừng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, cô đứng tựa vào cửa, thân hình to lớn gần như chắn hết tầm nhìn của mọi người.
“Cậu nói xem, sao cô ta còn tới đây, chẳng lẽ đã quên, cô ta từng bị lam cầu đập vỡ đầu, không sợ có người lỡ tay lại một lần nữa đập phải hả?” Có người lén lút nói nhỏ vào tai người bên cạnh.
Dư Châu hạ tầm mắt, giọng nói không nhỏ, rõ ràng cố ý nói cho cô nghe mà.
“Có điều, lần trước cô ta nói về Sâm học trưởng đúng là kinh điển mà, nếu có thể, thật muốn nghe lần nữa, không biết cô ta có bị học trưởng đập đầu nữa không, cậu xem lam cầu lớn vậy, thật đáng sợ, không biết cô ta sẽ ngất trước hay lam cầu bị bể trước đây.”
Mỗi câu mỗi từ, đều là chế nhạo.
Dư Châu nhàn nhạt chớp mi ngước nhìn, đi qua bọn họ, có điều không rõ là vô ý hay cố tình, bờ vai cô thoáng đụng phải bờ vai hai nữ sinh đang nghiến răng nói kia, do vấn đề thể trọng, nên, bọn họ bị đẩy ngã về một bên, đường đi cũng không còn vướng víu, nếu bọn họ không muốn đi, có thể không cần chắn lối như vậy không, cô còn muốn đi mà.
“Cá Kình, cô làm cái gì vậy?” Nữ sinh lau mặt mình, trên mặt đều là đất, con bé này tuyệt đối là cố ý.
Dư Châu dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô ta, cho đến bây giờ cô chưa từng gặp một nữ sinh, tướng mạo giống số một vậy, khí chất không có, tuy so với cô vẫn thuận mắt hơn, nhưng, cô ta quá gầy rồi, có điều, nếu kể về điều này thì cô ta có thể đắc ý rồi.
“Không phải cô thắc mắc lam cầu cùng tôi ai sẽ bể trước sao, tôi cho cô biết một chút cảm giác đó thôi mà, nếu còn chưa cảm nhận được tôi sẵn sàng thử lại cho.” Cô như ngước từ trên cao nhìn xuống bọn họ, trên mặt nở nụ cười vạn ác, giống như lúc cô còn là lưu manh nơi tỉnh Thiên Phù, dám đắc tội cô, chắc chắn không có ngày lành đâu, cô đã ghi thù, sẽ trả lại gấp mười lần.
“Mày..” Hai nữ sinh cùng tắt tiếng, không biết vì cá gì luôn có cảm giác nếu các cô còn dám mở miệng, vậy, Dư Châu này, thật sự sẽ giống như cá kình táp mồi, một chân đập chết bọn họ.
Dư Châu liếm một vòng quanh môi, quay trở lại vẻ bình thản thường ngày, cô béo, thì sao, béo phì có thể giảm, cô không biết cái gì, cũng có thể cố gắng học hỏi.
Xoay người, nâng cao cằm, giống như một vị nữ vương rời đi, chỉ là vì thân thể này nên chỉ có thể đi vô cùng chậm, chậm như rùa di chuyển, thân thể này, muốn tiêu sái mà rời đi, chắc chắn không có khả năng, khí chất cũng vì vậy mà bị giảm bớt năm phần.
Cô đi vào, trong sân đã có nhiều người đi lại tấp nập, không biết bọn họ muốn đến xem lam cầu hay xem người nữa, có lẽ vì muốn nhìn thấy mấy người con trai đó, cô nhìn thẳng xuống, nơi thi đấu có khá nhiều người quen, Dư Dịch này, Gia Dật, đương nhiên còn có Tả Tư Viêm, những người khác tướng mạo cũng không tồi chút nào, quả nhiên là đến xem người.
Chỉ là, sân thi đấu lớn nhưng cũng có rất nhiều người, liệu còn chỗ cho cô ngồi sao? Cúi đầu xuống, cô nhìn chân mình, to bự như vậy, có thể chạy đi đâu đây, không bằng cô đứng luôn tại đây, làm người cần khiêm tốn, bây giờ tốt nhất cô nên khiêm tốn an phận ở đây, cô cũng không muốn bị nhiều người nhìn ngó, xem như thịt heo bán mà bình phẩm này nọ.
“Lão đại, chỗ này.” Giọng nói vọng đến, cô quay đầu nhìn, thấy được một người con trai cao gầy như gậy đang vẫy tay với mình, gọi cô lão đại lúc này, ngoại trừ tên gậy trúc kia, sẽ không còn người thứ hai.
Cô thật không hiểu, rõ ràng người này lúc trước cực kì ghét cô, sao có thể thay đổi nhanh như vậy, cô hơi nhăn mi lại, sau lưng cậu ta quả nhiên có chỗ ngồi tốt rộng rãi, vừa vặn đủ cho cô ngồi.
Cô quay lại, nhìn cậu ta gật đầu một cái, cám ơn. Trình Vũ thoáng ngượng ngùng vò đầu, “Đây là hiếu kính lão đại mà.” Cậu ta nói rất chân thành, cũng rất tự nhiên, nhưng lại khiến khóe mắt Dư Châu co rút cả lại, hiếu kính, xem cô là xã hội đen à.
“Lão đại, người nhìn xem, ta có thay đổi cái gì không?” Trình Vũ đột nhiên quay đầu lại, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình, bộ dáng vô cùng chờ mong.
Dư Châu ngẩng đầu, nhìn hồi lâu.
“Không có…” Cô thành thật nói, vẫn là thân thể gầy gò, cùng cô đứng cạnh nhau, giống như một cây nhỏ dài, còn cô chính là một quả bóng, khác nhau như vậy, một điểm cũng không thay đổi.
Cho nên, cô cực kì không thích đứng chung một chỗ với người này, bởi vì, sự gầy gò của cậu ta càng khiến cô trông béo hơn.
Có nhiều thứ luôn đối lập, ví dụ như hình thể của bọn cô.
“Lão đại, cô nhìn chỗ này nè.” Trên trán Trình Vũ rớt xuống mồ hôi, cô không nhận ra sao, cậu đã thay đổi rất rõ mà, tại sao, một chút cô cũng không cảm thấy được vậy, chẳng lẽ, mắt cô cũng bị cận thị nặng, cho nên không nhìn rõ được.
Dư Châu nhìn hồi lâu, vẫn là lắc đầu, nói thật, cô không biết cậu ta có thay đổi cái gì, không phải vẫn là con người này sao.
Bàn tay Trình Vũ nắm chặt: “Lão đại, tôi…” Cậu vừa muốn nói, một bóng người nhẹ nhàng rơi vào trước tầm mắt cậu, thành công cắt đứt tất cả lời muốn nói của cậu.
“Dư Châu, cuối cùng cũng tìm thấy cậu.” Bóng người bạch sắc như một chú chim nhỏ, nhanh chóng đến bên cạnh Dư Châu, nhưng, lại khiến Trình Vũ đen hết cả mặt lại, bóng chim nhỏ cái khỉ gì chứ, rõ ràng là một con quạ.
Hu hu hu nó bay qua đỉnh đầu của cậu mà.
Cậu vừa định nói, đã bị cô ta cắt đứt. Đứa con gái dễ ghét này, không thể cách xa bọn họ một chút sao.
Đan Tương Tư hoàn toàn không nhìn đến Trình Vũ đang không ngừng tỏa ra khí lạnh, cô đặt mông ngồi xuống cạnh Dư Châu, Dư Châu hơi cúi đầu xuống, cuối cùng mới nhìn thấy cô, cô to lớn như vậy mà làm mục tiêu, cho dù Trình Vũ cận thị đến một ngàn độ cũng tìm được chứ đừng nói những người khác.
Thở dài một hơi, cô nhịn, cho nên, cô không nói lời nào.
“Này, gậy trúc, hôm nay hình như cậu thay đổi?” Đan Tương Tư dùng vẻ mặt không tim không phổi nói, thậm chí còn xem Dư Châu như đệm thịt mà dựa vào, không chút tự ý thức được mình đã đắc tội với hai người.
Không ngờ, ngón tay Trình Vũ xiết chặt lấy nhau, đôi mắt hạ thấp, sau đó nở nụ cười gằn: “Cô thật sự thấy tôi thay đổi, ở chỗ nào. Có phải so với trước kia phấn chấn hơn nhiều, cũng đẹp trai hơn hả?” Cậu hỏi một hơi rất nhiều câu hỏi khiến cho Đan Tương Tư nghe xong mà sững sờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...