Hoàng Bàn muốn tìm Tề Cửu vòi tiền.
Hắn ngồi lệch trên ghế, cười nịnh hót.
"Ta nhìn thấy Úc Đình Phương ở Ỷ Thiên Hồng, ca ca ta là người nghĩa khí, vội chạy đến nói cho ngươi ngay tắp lự.
Sao nào...!Cũng phải dùng bằng này cảm tạ ta đi chứ?" Hoàng Bàn nghĩ ngợi, duỗi ra một ngón tay.
Ngẫm lại cảm tình Tề Cửu dành cho Úc Đình Phương, vội vã giơ thêm hai ngón nữa.
Tề Cửu thấy thế nổi đóa, tiến lên tóm chặt cổ áo Hoàng Bàn, quát thất thanh, "Con mẹ nó ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!"
Khí tức lạnh lẽo trên người Càn Nguyên toả ra làm Hoàng Bàn kinh hãi đến biến sắc, một Trung Dung (Beta) như hắn làm sao chịu được đe doạ bực này.
Hoàng Bàn tím mặt tím mày rồi dần trắng bệch, chân run rẩy, miệng lắp bắp nói không ra câu ra chữ.
Thẩm quả phụ vội vàng tiến lên khuyên nhủ, "Tiểu Cửu ơi, cháu buông hắn ra đi rồi hẵng từ từ nói, hắn sắp tè ra quần rồi kia kìa..."
Tề Cửu nghe vậy, trừng Hoàng Bàn một cái, buông tay để hắn rơi xuống đất, Hoàng Bàn co quắp ngồi dưới đất lấy tay chống đất, thật lâu mới lấy lại tinh thần.
"Ta nói...!Ta nhìn thấy Úc Đình Phương ở Ỷ Thiên Hồng..."
Mặt Tề Cửu biến sắc, đôi mày cau lại.
Nàng biết Ỷ Thiên Hồng là chốn thanh lâu với đủ loại hình phong nguyệt, nhưng nàng nghĩ mãi không ra, tại sao Úc Đình Phương lại xuất hiện ở nơi đó.
Nàng mơ hồ cảm thấy tình thế không đúng, ngồi xổm người xuống hỏi Hoàng Bàn.
"Ngươi có biết nàng ở đó làm gì không?"
Hoàng Bàn tựa hồ bị dọa sợ, bỗng nhiên hắn nở nụ cười.
Trước kia chỉ len lén cười nhạo, sau đó nhìn Tề Cửu ôm bụng cười không thở nổi.
Tề Cửu cuống lên, giơ nắm đấm trước mặt hắn.
"Ta nói...!Ta nói...!Khụ khụ..." Hoàng Bàn ôm bụng, bởi vì thở không nổi mà ho khan một trận.
"Nàng ta, Úc Đình Phương, một Khôn Trạch, con mẹ nó chứ...!Khụ, không phải...!Một Khôn Trạch xinh đẹp như vậy, ở trong Ỷ Thiên Hồng thì còn có thể làm gì! Đương nhiên là để cho người có tiền..." Hoàng Bàn nói đến đây thì dừng lại, dùng ngón tay ám chỉ Úc Đình Phương ở Ỷ Thiên Hồng làm gì, lời dơ bẩn sắp sửa thốt ra thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như dao của Tề Cửu, thế là vội vã sửa miệng, bò đến bên tai Tề Cửu lặng lẽ nói ra hai chữ cuối cùng.
Khuôn mặt phẫn nộ của Tề Cửu bỗng nhiên méo mó.
Nàng trợn tròn mắt, bao nhiêu tức giận tồn đọng nháy mắt bạo phát sau khi nghe Hoàng Bàn thốt ra hai chữ cuối cùng, không khí quanh thân tựa hồ cũng muốn nổ tung.
Tề Cửu lại nắm cổ áo Hoàng Bàn, xách hắn từ mặt đất lên như xách gà con.
Con người khi gặp hoảng sợ cực độ sẽ bỗng nhiên cười khó hiểu, Hoàng Bàn tận bây giờ mới thấu hiểu điều này.
Hắn giẫy giụa cười to, cười không thở nổi.
Mắt thấy Tề Cửu tức giận sắp hóa hình tới nơi, Thẩm quả phụ từ phía sau ôm chặt Tề Cửu không cho nàng động đậy.
"Tiểu Cửu, Tiểu Cửu ơi! Cháu không nên kích động! Chuyện này cũng đâu phải do hắn gây ra, để hắn đi đi rồi chúng ta lại nghĩ đối sách đi cứu Đình Phương!"
Hoàng Bàn tựa hồ chê bản thân đã sống quá lâu, hắn bồi thêm một câu: "Cứu? Làm sao ngươi biết nàng ta không phải tự nguyện?"
Thẩm quả phụ suýt chút nữa đã thả Tề Cửu ra, dì tàn nhẫn đạp Hoàng Bàn một cước.
"Cút đi!" Thẩm quả phụ quát.
Hoàng Bàn cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra, liên tục lăn lộn bò trở về nhà.
Tề Cửu bị Thẩm quả phụ kéo vào trong nhà, lấy khăn lạnh ra lau mặt cho nàng, mãi một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
"Dì Thẩm, cháu muốn đi cứu nàng."
"Dì ủng hộ cháu, chỉ là...!Chỉ với một mình cháu thì làm sao có thể bình an giải cứu nó ra? Dì từng nghe nói thế lực đứng sau Ỷ Thiên Hồng lai lịch không hề nhỏ."
"Cùng lắm thì cháu hóa hình, dọa chết cái đám gan chó đó!"
"Tiểu Cửu, ở trong thành nhiều tai mắt, Ỷ Thiên Hồng lại là nơi người tốt kẻ xấu lẫn lộn, cháu phải thận trọng, suy nghĩ thêm mấy ngày nữa đi."
"Dì Thẩm!" Tề Cửu "soạt" đứng lên, vành mắt đỏ bừng.
"Cháu...!Miễn là nàng còn ở đó một khắc thì cháu sẽ không cách nào trấn tĩnh được...!Dì ơi, dì có biết...!Cháu..." Tề Cửu đau lòng nói năng lộn xộn, Thẩm quả phụ liền vội vàng đứng lên vỗ lưng thuận khí cho nàng.
"Dì biết, Dì biết mà.
Tiểu Cửu, cháu nghe dì nói hết đã." Thẩm quả phụ đổ chén nước lạnh cho nàng.
"Chiều nay cháu hãy vào thành thăm dò thực hư trước đã, nếu tình huống khẩn cấp hẵng lập tức động thủ.
Bằng không nhất định phải trở về bàn lại với dì.
Phải nhớ cho kỹ, chưa tới mức khẩn cấp thì tuyệt đối không được hóa hình! Nhớ kỹ chưa!"
"Vâng." Tề Cửu cầm chén nước trong tay uống một hơi cạn sạch, thả chén xuống đứng dậy muốn đi ra ngoài.
"Chậm đã, Tiểu Cửu!" Thẩm quả phụ kéo Tề Cửu lại, Tề Cửu không rõ ý, tò mò nhìn Thẩm quả phụ.
"Khi vào thành, không được hành sự vội vàng cẩu thả.
Nhớ cho kỹ Úc Đình Phương đã từng căn dặn cháu: Phải ổn trọng, rõ chưa?"
Mặt Tề Cửu tối xuống, suy tư một hồi.
"Vâng ạ!"
Tề Cửu về nhà, nhanh chóng sửa soạn một phen.
Vác theo thanh phác đao liền đi vào thành.
.