Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia
Vũ Hàn cau mày, đẩy bàn tay Vũ Thần ra, hắn đáp :“ Mạng lưới tình báo của Hắc Đạm, không thứ gì không biết”.
Thật ra , nếu như không có Bất Diệp , hắn cũng sẽ mơ mơ hồ hồ như những người khác. Tuy nhiên, Vũ Hàn dứt khoát giấu phắt điều này đi.
Trong chốc lát, sắc mặt Vũ Thần tốt lên rất nhiều. Vẻ mệt mỏi và tiều tụy loáng cái đã biến đâu mất, thay vào đó là nụ cười như hoa nở.
Nàng yêu hắn. Nàng cũng có tình cảm với hắn. Phát hiện quan trọng này làm Vũ Thần sướng như điên. Hắn cười như một tiểu hài tử 5 tuổi.
Thái Hậu âm thầm thở dài. Bà không khỏi cảm thán, hoàng nhi 25 tuổi của mình tại sao lại giống trẻ con quá vậy, có giống một quân vương hay không. Thật giống tiên hoàng năm xưa.
Vũ Hàn đương nhiên không muốn để hoàng huynh được vui vẻ lâu . Hắn nhấp ngụm trà, nhàn nhạt nói : “ Bất quá, huynh phải hành động nhanh lên. Cô nương đó từ khi rời Hoàng cung đã nhốt mình trong tư phòng hơn một tháng rồi. Chậm hơn nữa, có lẽ sẽ không còn đâu….” Hắn không hề nói “không còn” cái gì , mà chỉ nói lấp lửng để cho người nào đó tự liên tưởng mà thôi….
Nụ cười của Vũ Thần lập tức méo xệch, sắc mặt tái đi nhanh chóng. Ánh mắt trở nên thâm trầm, hắn chậm rãi đứng dậy, rời khỏi Thái Ninh cung.
Bên trong.
“ Hàn nhi, nói mẫu hậu nghe, làm sau con biết cô nương kia yêu hoàng huynh ? Tính lừa cả mẫu hậu hả ?” Thái Hậu nhướng mày.
“ Không hề, tất cả hoàn toàn là sự thật ” Vũ Hàn nhún vai.
Thái Hậu lặng yên uống trà, lần này không có bất kì động thái thăm dò nào diễn ra.
Đối với đứa con lạnh hơn băng này, mọi chiêu bài của bà đều vô hiệu. Có nói gì đi chăng nữa cũng chẳng moi thêm được tin tức nào . Vũ Hàn là người duy nhất bà không thể nắm bắt được tâm ý.
Ài, nếu đã không nắm bắt được thì chi bằng nhắm mắt làm ngơ vậy. Bà mặc kệ , còn chuyện quan trọng hơn cần bà giải quyết.
“..Ài, ta cũng đi viết chiếu tuyển phi thôi…Cứ cho cô nương ấy làm phi tử trước đã, sau này có hoàng tử cho ta bế rồi tính tiếp….” Thái Hậu đắc ý cười.
Vũ Hàn thở dài, hắn khẽ lắc đầu. Hoàng huynh quả thật không thể đấu lại mẫu hậu.
* * *
Ngay sau khi Vũ Hàn rời khỏi Phong phủ, Bất Diệp đã tức tốc tới ngay tư phòng của Phong Lữ.
Từ xa nhìn lại, Bất Diệp đã thấy Linh nhi và Nhu nhi đứng túc trực bên ngoài, sắc mặt lo lắng vạn phần, có vẻ đã mệt mỏi lâu ngày. Bất Diệp khẽ thở dài.
Nàng tiến lại gần, nở một nụ cười hiền hòa, thanh âm động viên hai tiểu cô nương nhỏ tuổi : “..Trong thời gian ta rời phủ, chuyện gì đã xảy ra ở đây rồi ?”
Nhu nhi và Linh nhi đang buồn rẫu khôn xiết , đột nhiên nghe được một âm thanh quen thuộc như vậy, không khỏi giật mình nhìn sang.
“ Tiểu thư ” Nhu nhi thốt lên một tiếng , cô bé chạy vội đến ôm chầm lấy Bất Diệp. Hai khóe mắt đã đỏ hoe, giọng cô bé đầy lo lắng : “ Tiểu thư, một tháng nay người đã đi đâu vậy ? Có biết em lo lắng lắm không ? ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...