Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia
Từ khi nàng đồng ý ở lại phủ của hắn, mỗi ngày hắn đều tự tay sắc thuốc đưa tới cho nàng. Mấy hôm đầu nàng vì vết thương chưa khỏi nên cố gắng nuốt cái thứ kinh khủng đó. Còn những ngày sau nàng đều kêu người đem đổ đi. Hắn chẳng những không từ bỏ mà còn siêng năng mang đến hơn. Chắc chắn nàng phải điều tra lý lịch xem hắn có đúng là Vương gia không . Chẳng phải các Vương gia cổ đại đều là loại kênh kiệu, ngạo mạn, tự phụ sao ?. Tại sao tên Vương gia này lại hiền như mèo con vậy ?
“…. Được, uống xong bát thuốc này…. ta sẽ rời khỏi đây …Dù sao vết thương của ta cũng đã khỏi, làm phiền ngươi lâu cũng không phải đạo. Hai chúng ta đã trả hết ơn nghĩa, vậy thì ta không nên lưu lại lâu” Bất Diệp trầm trầm nói, nàng đưa tay ra đón lấy chén thuốc từ tay Vũ Hàn.
Bất ngờ….
Đúng-lúc-này, Vũ Hàn đột ngột rút tay lại….
“…Thuốc.. nguội cả rồi…để ta đi lấy cho nàng chén khác” Vũ Hàn cắn cắn môi, đôi lông mày hắn khẽ nhíu lại, âm thanh phát ra từ cổ họng nặng trĩu. Hắn quay lưng lại, đặt chén thuốc lên khay gỗ rồi bước đi.
“..Đứng lại..” Bất Diệp lên tiếng, giọng nói có phần uy hiếp.
Vũ Hàn chợt khựng lại. Mái tóc dài khẽ lay động.
“Vì sao phải làm như vậy ?” Bất Diệp cắn chặt môi, những ngón tay của nàng co cụm lại.
Tay Vũ Hàn thoáng run. Hắn quay lại mỉm cười với nàng, tỏ ý không hiểu :
“ Điệp nhi, nàng nói gì vậy, ta làm gì cơ ?”
“…Đừng giả ngốc với ta…” Bất Diệp tức giận hét lên. “ Những gì ngươi làm những ngày qua cả người mù cũng biết. Ngươi có thật là một Vương gia không ? Vì sao ngươi phải chăm sóc ta chu đáo như vậy ? Vì sao mỗi khi nhìn ta ngươi lại nhìn trìu mến như thế ? Vì sao mỗi khi ta gọi tên ngươi ngươi lại vui đến vậy ? Vì sao khi ta nói muốn rời đi ngươi lại tỏ vẻ không vui ? Ngươi coi ta là ai vậy hả ? Người dưng hay là nữ nhân của ngươi ? Ngươi dựa vào cái gì mà đối xử với ta như vậy ? …”. Nỗi bực tức và khó hiểu đã đẩy cơn giận của Bất Diệp lên đến đỉnh điểm.
“..Ta thực sự khó chịu….Ta không muốn ở lại phủ của ngươi thêm một phút nào nữa….” Bất Diệp đứng bật dậy, nàng vơ lấy 2 thanh kiếm giắt bên hông rồi đi vượt qua Vũ Hàn.
“…Không..chỉ là ta không muốn…” Vũ Hàn vội vã hét lên. Hắn thực sự hoảng sợ nếu nàng nổi giận và lại bỏ đi. Hắn nắm chặt lấy bàn tay nàng, quyết không để nàng tiến thêm bước nào nữa.
“….Ngươi nói gì ….cái gì không muốn ?” Bất Diệp khó hiểu nhắc lại. Nàng nhíu mày, bàn tay bị Vũ Hàn nắm chặt thật đau muốn chết. Hắn định bẻ gãy tay nàng sao ?
“…..Bởi vì …ta không muốn..nàng rời xa khỏi ta…..” Vũ Hàn mí mắt khẽ cụp xuống, hắn nói ra tâm tư của mình một cách miễn cưỡng.
“ Oành” Một quả pháo hoa vừa nổ ra trong đầu Bất Diệp. Bỗng chốc, mọi thứ gọi là tức giận hay bực dọc đều bị quả pháo hoa ấy một chổi quét đi sạch sành sanh.
Từng đoạn kí ức về những hành động của hắn đối với nàng dường như đang được tua lại, như một thước phim quay chậm đến từng chi tiết. Nàng giật mình nhận ra. Chẳng lẽ…từ trước đến giờ…tất cả hành động đó của hắn đối với nàng đều là vì….
Bất Diệp nuốt nước bọt khó khăn. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn , đôi mắt hổ phách vàng nhạt của nàng như đang tỏa ra những tia sáng thuần khiết. Đôi tay nàng run lên từng hồi, sống lưng lành lạnh. Nàng khó khăn cất tiếng, giọng như lạc đi :
“….Vũ Hàn..trả lời ta một câu…Ngươi… thích ta sao ?”
Vũ Hàn lặng im khi nghe thấy câu hỏi của Bất Diệp. Hắn chỉ nhìn nàng một cách dịu dàng , như thể trong ánh mắt ấy , hắn thật sự muốn che chở cho nàng suốt đời vậy. Một tiếng thở dài khẽ vang : “….. Điệp nhi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...