Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Cô nương đó chính là Bất Diệp – người đang mang trong mình trọng thương...
Bất Diệp rời đi trước khi cục diện trở nên hỗn loạn nên nàng hoàn toàn không hay biết chuyện gì đã xảy ra . Nàng cứ cắm đầu đi một mạch trên những con hẻm tối tăm của thành Bạch Phong. Vết thương sâu hoắm trên vai trái liên tục rách miệng, máu trào ra không ngừng, cơn đau buốt truyền đến thần kinh của Bất Diệp, mồ hôi trán túa ra như nước, khiến những sợi tóc mảnh mai dính chặt vào trán.
Cánh tay còn lại của Bất Diệp bám vào bờ tường không vững vàng, nàng lê lết thân hình mệt mỏi về phía trước. Máu lúc này đã thấm ra lớp áo màu trắng bên ngoài. Trông hệt như một bông hoa hồng đỏ lộng lẫy.
Đột nhiên...một bóng đen khẽ lướt theo Bất Diệp....

Bằng trực giác chuẩn xác và phán đoán nhanh nhạy, Bất Diệp nhận ra có người đang đi theo nàng. Nàng nhanh chóng đưa tinh thần mình về trạng thái cảnh giác cao nhất. Thanh trường kiếm sắc bén ngay lập tức tại vị trên tay. Cả người tỏa ra một luồng sát khí âm u khủng khiếp...
Cặp lông mày thanh tú nhíu lại, Bất Diệp gằn giọng :
“Ai, ra đây ngay. ”
...Không một động tĩnh nào phát ra...

Bất Diệp đảo mắt một lượt qua khung cảnh yên tĩnh xung quanh nàng, đôi tai nàng cố gắng xác định nơi vừa phát ra tiếng động...Nhưng thật không may, do dư chấn của vết thương và giờ đang là buổi đêm , nàng không tài nào đoán ra được tiếng động vừa rồi phát ra từ đâu...Những hình ảnh trước mắt ngày một mờ dần, thị lực của nàng bắt đầu giảm sút...mọi giác quan đang có phần rệu rã....
Chống thanh kiếm xuống đất, Bất Diệp tựa tấm lưng mảnh mai vào bờ tường. Nàng thở dốc, hô hấp ngày càng khó khăn. Máu chảy ra ngày càng nhiều, nàng không cầm cự được nữa. Nếu lúc này có người tới giao chiến, nàng sợ sẽ không thể giữ nổi tính mạng... Vết thương trên vai đang ngày càng trầm trọng , nếu không nhanh cầm máu chỉ sợ nàng sẽ chết vì mất máu trước khi bị giết..
“Ư..” Đau quá...cảm giác đau đớn lan ra toàn bộ thân thể nàng. Chưa bao giờ nàng phải chịu nỗi đau này….Thiên Vân khốn khiếp….chỉ tại ngươi hại ta…..
Giọt mồ hôi trên trán lăn xuống mi mắt, làm hình ảnh trước mắt nàng ngày càng mờ dần đi. Nàng không nhìn rõ mọi vật nữa rồi, cũng không muốn nhìn nữa, mi mắt nặng trĩu, cứ như chỉ cần nàng nhắm lại thì sẽ không bao giờ mở ra được vậy. Đôi mắt hổ phách cứ khép hờ như vậy, mơ hồ ,trống rỗng. Nỗi đau thể xác đang tàn phá thần kinh nàng….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui