Sở dĩ Bất Diệp bắt buộc phải có mặt trong màn biễu diễn của Phong Lữ là vì lẽ sau.
Theo nguyên tác, đoạn đầu của bài hát này dứt khoát phải có tiếng sáo trúc làm nền...Nếu không có, cảm nhận về bài hát sẽ giảm đi phân nửa...Khổ một nỗi, Bất Diệp ngay từ đầu đã phát hiện ra điều này nhưng vẫn có cố sống cố chết bắt Phong Lữ học bằng được..kết quả nàng tự hại mình....trở thành người đệm sáo cho Phong Lữ...May thay Bất Diệp cũng có một chút kinh ngiệm trong chuyện này.
Nén cơn đau vẫn đang âm ỉ tại vai trái lại, nàng kê chiếc sáo trúc lên miệng và bắt đầu thổi. Tiếng sáo trúc thanh thoát ngân vang trong trời đêm tối se lạnh.
Chỉ mới vừa rồi ,cuộc thi vẫn còn náo nhiệt, thì nay đã im ắng hẳn đi. Tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe giai điệu ngọt ngào mà tiếng sáo trúc này mang lại. Âm thanh này vừa thanh cao, thoát tục, lại vừa dịu dàng, gần gũi……
Và...tiếng sáo trúc của Bất Diệp đã mở đầu cho tiếng dương cầm của Phong Lữ. Ngay khi Phong Lữ vừa dạo phím đàn, tất cả những người có mặt ở cuộc thi đều tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Họ cảm thấy tâm hồn mình như được gột rửa bằng một thứ âm thanh tinh khiết mà họ chưa từng nghe thấy trên đời. Rốt cuộc đây là thứ âm thanh gì mà lại hay đến vậy ?....Phải chăng thứ kì lạ kia là nơi phát ra âm thanh đó...?
Tiếng đàn dương cầm du dương, trầm ấm, hòa quyện với nhau làm say đắm lòng người. Những ngón tay của Phong Lữ lúc này dường như đang nhảy múa trên các phím đàn.
Mọi người tuy rằng rất ngạc nhiên nhưng không một ai xì xào bàn tán , họ đang lặng người đi để lắng nghe thứ âm thanh kia....Họ lo sợ chỉ một tạp âm phát ra cũng có thể phá hỏng thứ âm thanh thuần khiết này...
Thái Hậu bất chợt đôi môi khẽ hé mở một chút...Thứ kì lạ kia chắc phải là một loại cầm...mới mẻ lắm....thú vị...ta thích....
Phiến An công chúa lúc này chợt bừng tỉnh, nàng ngồi phắt dậy, hai mắt mở thao láo nhìn về phía Phong Lữ...Cái quái gì thế này..cái âm thanh kia...chẳng phải là...
Tứ vương gia Lưu Vũ Hàn thì buồn chán liếc mắt qua chỗ Phong Lữ.....khá lắm...giữ được ánh mắt hắn lại khoảng hai giây....
Chỉ có một người là có biểu hiện khác thường...Và không ai khác ngoài Hoàng thượng Lưu Vũ Thần.
Hai cánh tay của Vũ Thần chẳng hiểu vì sao cứ không ngừng rung lên, không phải vì lạnh, không phải vì sợ, hắn run là bởi tiếng đàn của vị tiểu thư kia .
Nó đã đánh động đến tâm trí hắn.
Bất giác trái tim hắn lại nhớ đến người con gái xinh đẹp tình cờ gặp được trong lễ Nguyệt Mộng.
Vũ Thần vô thức đưa tay lên lồng ngực, cảm nhận trái tim mình đang đập rất nhanh, kí ức hắn bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của người con gái đó .
Hắn nhớ từng khoảnh khắc lúc được ở bên cạnh nàng
Nhớ lúc nàng cười, lúc nàng sợ hãi, lúc nàng bối rối ....
Trái tim hắn luôn luôn nhói lên mỗi khi nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại nàng...
...Chẳng …chẳng lẽ.. đây là cái mà người ta gọi là tình yêu sao ?
Vũ Hàn ngồi bên cạnh âm thầm thu hết mọi hành động mờ ám của hoàng huynh mình vào mắt. Hắn nhếch mép cười, thầm nghĩ, hừ, vậy ra là vị cô nương kia...Có lẽ, không cần hắn ra tay, hoàng huynh cũng đã cướp cô nương đó đi rồi....
Vũ Hàn bất chợt cười mỉm, làm cho các mỹ nhân dưới kia tưởng rằng hắn đang tỏ ra thích thú với Phong Lữ...trong lòng họ không khỏi dấy lên một sự ganh tị khủng khiếp...
Ánh mắt Vũ Hàn liếc qua chỗ Phong Lữ, nhưng không có gì thay đổi nhiều. Hắn không phải loại đàn ông cứ thấy sắc đẹp là xiêu lòng.
Tuy nhiên...ánh mắt hắn lại ngay lập tức dừng trên khuôn mặt Bất Diệp. Đúng lúc đó, ánh mắt Bất Diệp cũng hướng về phía Vũ Hàn. Hai ánh mắt giao nhau cùng sự ngạc nhiên, ngỡ ngàng,
“ Hắn....tại sao….tại sao hắn lại ở đây ? ” Bất Diệp lẩm bẩm. Màu tóc bạch kim và đôi mắt xám kia làm nàng không thể không nhớ tới cái tên Thiên Vũ Xuyên Vân trong con hẻm tối tăm hôm đó...Cái tên điên uống thuốc an thần ừng ực như uống nước.....
Nàng cố nhíu mày nhìn một lần nữa cho rõ. Đúng rồi, không thể sai được , là hắn .
Vũ Hàn cũng ngạc nhiên không kém. Dù hôm đó hắn chưa có cơ hội nhìn thật kĩ dung nhan nàng. Nhưng, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp kia là hắn biết ngay chính là nàng.
Hôm đó, sau khi nàng cứu hắn và bỏ đi, hắn đã điên cuồng phái người đi tìm nàng, huy động đến cả tổ chức mật thám Hắc Đạm mà hắn chỉ dùng khi cần thông tin gấp. Nàng đã cứu hắn một mạng, đám người của Lăng Nguyệt Giáo chắc chắn sẽ không tha cho nàng .
Hơn nữa, hắn là người đã mang ơn nàng , có ơn phải trả đó là đạo lý trong giang hồ.
Còn một lý do....là hắn muốn gặp nàng...nữ tử thú vị...nàng đã bắt hắn phải chơi trốn tìm hơn 2 tháng rồi....tội này hắn không phạt nàng không được....
Vũ Hàn nhún chân một cái, hắn đang có ý định đứng dậy....
Ngaylập tức, hắn cảm thấy nàng lùi một bước.....
Hắn lại nhún cái nữa, nàng lại lùi một bước....
Vũ Thần không khỏi cười khổ , hắn quyết định ngồi nguyên tại chỗ. Nếu lúc này hắn manh động, chỉ sợ nàng sẽ chạy mất tăm mất tích..
Bất Diệp sau khi thấy Vũ Hàn nhún chân , nàng tưởng hắn định tiến về phía nàng nên lùi vội 2 bước...Sau khi thấy hắn không còn động tĩnh gì , Bất Diệp mới thở phào nhẹ nhõm ,nàng nghĩ rằng chắc hắn vẫn chưa nhận ra Yến Vĩ Điệp là nàng đâu.
Bây giờ nàng chỉ chờ cho đến khi Phong Lữ biểu diễn xong là sẽ dời đi. Mọi chuyện diễn biến tiếp theo ra sao nàng không quan tâm.
Chết tiệt....cái vết thương trên vai vẫn đang tiếp tục chảy máu..Liệu có phải cái tên khốn khiếp đó bôi thuốc chống cầm máu vào đây không đấy chứ...
May mà nàng nhanh trí băng thật nhiều vải, nếu không có lẽ bây giờ máu đã thấm ra cả áo rồi, dù vậy thế này cũng không giữ được lâu. Mất nhiều máu, nàng bắt đầu cảm thấy choáng rồi.
Sau khúc nhạc dạo đầu, Phong Lữ bắt đầu cất tiếng hát. Tiếng đàn của nàng đã đủ để làm say đắm lòng người, nay lại thêm tiếng hát trong trẻo như thiên sứ, kết hợp lại tạo ra một thanh âm không gì sánh bằng.
Tất cả mọi người đều bị cuốn theo giai điệu của bài hát, trầm bổng, du dương. Chỉ riêng lúc này, chỉ riêng Phong Lữ mới biết cảm xúc của nàng là gì. Bài hát “thần thoại minh nguyệt” này Bất Diệp chọn cho nàng, quả là đã nói lên tâm trạng phức tạp này.
Đó là những cảm xúc mới lạ khi nàng gặp gỡ vị công tử trong lễ Nguyệt Mộng. Chàng vừa hào hoa, phong nhã, vừa lịch sự quý phái, chàng làm cho nàng mỉm cười, đem lại cho nàng cảm giác ấm áp ,yên bình. Một cảm giác trước giờ chưa từng có.
Con tim nàng thổn thức theo từng phím đàn.
...Nhưng....có lẽ....tất cả những cảm xúc này chỉ tới đây là chấm dứt. Nàng bây giờ đã là một người dự tuyển thành vương phi, dù cho có không được chọn, chắc gì đã gặp lại người đó (t/g :ở trước mặt kia kìa ). Tình cảm này có lẽ nên chôn chặt trong đáy lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...