Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia
”Ta đã nói, sống hay chết không do ngươi quyết định...” Bất Diệp cười nhạt, đôi mắt hổ phách tỏa ra màu vàng nhạt.....
”...Khá lắm...ta đã đánh giá thấp ngươi...Ra tay đi...Dù sao khi trở về, Giáo chủ cũng sẽ giết ta mà thôi...” Hữu đường chủ bất lực buông thanh kiếm trong tay ra. Hắn biết mạng sống của hắn đến đây là chấm dứt .
“ …Chậc...Nếu ngươi không phải kẻ thù….chúng ta đã có thể là bằng hữu ” Bất Diệp tiếc nuối…
“…Đừng lầm tưởng…có thể ta không giết nổi ngươi….”Hữu đường chủ bất ngờ nắm chặt lấy lưỡi kiếm, tự tay hắn nhằm hướng cổ họng mình mà đâm...
”Phập” Một âm thanh bén ngọt vang lên…Trong miệng Hữu đường chủ khẽ lẩm bẩm vài câu“..nhưng ngươi sẽ không thoát khỏi Ngũ đại môn phái đâu…”.Nói xong, hắn tắt thở…..
…Bất Diệp bình thản rút mũi kiếm ra….Nét mặt nàng đôi phần khó hiểu….Có nghĩa khí….
“Phục..” Bất Diệp choáng voáng khụy gối xuống, bàn tay nàng gắng sức chống thanh kiếm xuống đất…Vết thương trên vai do cử động mạnh nhiều nên dần dần rách ra, tạo thành một vết thương lớn, máu lại bắt đầu chảy ra không dứt….
Trên trán Bất Diệp lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh , sắc mặt nàng tái nhợt đi rất nhiều….
“Máu....nhiều máu quá....không.... đừng giết người đó...” Nhu nhi nép mình vào một góc, ánh mắt hoảng sợ tột độ pha lẫn vài tia ngơ ngác. Nước mắt cô bé rơi rất nhiều...Những kí ức đáng sợ 8 năm trước đang ùa về.....Từng chút...từng chút một.....
Bất Diệp khó nhọc điều chỉnh nhịp thở.....May thay, mũi tiêu chỉ trúng vào phần vai trái của nàng...Nếu đi lệch thêm 10 cm , có lẽ nàng đã chết rồi......
Ánh mắt Bất Diệp đảo quanh để tìm kiếm Nhu nhi.. Lúc nãy nàng mải đối phó với đám lâu la kia, không biết cô bé đã trốn vào chỗ nào rồi...Có được an toàn không ?
“Kia rồi...Nhu nhi” Ánh mắt nàng phát hiện ra thân thể nhỏ bé đang run nẩy ở góc tường. Cắn chặt răng, nàng lê từng bước khó nhọc đến bên cô bé.....
“Nhu nhi....không sao nữa rồi.....đừng sợ....” Bất Diệp trấn an, nàng vòng tay qua ôm cô bé vào lòng….
“....Không....đừng động vào ta....đừng giết người đó...tại sao lại muốn giết ta...”Nhu nhi vùng vẫy kịch liệt khỏi vòng tay Bất Diệp, cô bé đang lẩm bẩm những câu rất khó hiểu. Trước mắt Nhu nhi lúc này không phải là Bất Diệp mà là kí ức của 8 năm trước.
“Em đang nói gì vậy....tỉnh lại đi Nhu nhi ...là ta đây...” Bất Diệp ngạc nhiên, tại sao cô bé lại bỗng trở nên khác thường như vậy. Nàng cố gắng lay động thân thể Nhu nhi.
“Không, buông ta ra....” Nhu nhi sợ hãi, cô bé cố gắng hết sức để tránh khỏi bàn tay Bất Diệp....
Chuyện gì xảy ra thế này ? Mới lúc nãy Nhu nhi vẫn còn bình thường, giờ tại sao lại trở nên tâm hồn bất định như vậy.....
“..Hỏng rồi..” Bất Diệp sực nhớ ra......Nàng đã nhất thời quên đi quá khứ của cô bé...Chắc chắn cảnh chém giết vừa rồi đã gợi nhớ một phần về kí ức trước kia....Không hay rồi...
“ Nhu nhi....nghe ta nói đây...tỉnh lại đi....có nghe không ?”
“….Buông ta ra....tại sao lại muốn giết ta.....Không” Nhu nhi lắc đầu liên tục.. Cô bé dần dần không còn nhận thức được gì nữa.
“Chát” Bất Diệp tát mạnh vào khuôn mặt Nhu nhi. Chỉ có cách này mới tạm thời khống chế được cơn hoảng loạn.
Quả nhiên, Nhu nhi đã bình thường trở lại….
“…Có nhận ra ta không ?, Nhu nhi….” Bất Diệp thanh âm lo lắng bội phần….
Đôi mắt đẫm nước, Nhu nhi ngước lên nhìn Bất Diệp….Một vài giây thẫn thờ, cô bé bỗng òa khóc, ôm chặt lấy Bất Diệp…
“Tiểu thư, người không sao chứ ?...em sợ lắm..em cứ nghĩ tiểu thư đã chết rồi….”
“Ngoan…ta không sao….đừng sợ” Bất Diệp mỉm cười, xoa đầu cô bé.
Nhu nhi ngước mắt nhìn đống thi thể kia, một tia hoảng sợ nhưng nhanh chóng trấn tĩnh: “Tiểu thư, tại sao những người đó lại muốn giết chúng ta ?”
Bất Diệp thoáng im lặng. Lúc này nàng chưa thể nói cho cô bé được…
“Sau này ta sẽ nói cho em biết, giờ ta cần băng bó lại vết thương này, sau đó nhanh chóng đến trước cổng Hoàng cung…Chúng ta đã chậm trễ không ít rồi” Bất Diệp đỡ Nhu nhi đứng dậy.
“Vâng…”Nhu nhi không hỏi nhiều….nếu tiểu thư chưa muốn nói thì cô cũng sẽ không hỏi…..
Cả hai người vội vàng quay trở lại trong phủ…Bất Diệp nhanh chóng thay một bộ bạch y mới….Nàng băng vải thật dày vào vết thương, sao áu không thấm ra bên ngoài được…
“Tiểu thư, người nhất định muốn đi sao…tiểu thư đang bị thương mà, người hãy ở lại phủ đi” Nhu nhi can ngăn…
“Không thể được..ta phải đi đến đó…Ta đã hứa với Phong Lữ thì không thể nuốt lời…Với lại, nếu không có ta, tỷ ấy sẽ không thể hoàn thành bài thi được…” Bất Diệp chỉnh đốn lại trang phục. Tay nàng nắm chặt lấy thanh kiếm Katana…Một lần là quá đủ rồi…
Hai người nhanh chóng lên đường …
Trước cổng Hoàng cung….
Nhị phu nhân và Phong Nguyệt đã đứng sẵn ở đây từ mấy canh giờ trước.Theo sau còn có không ít các nô bộc và nha hoàn để phục vụ… một phần là để phô trương thanh thế…
“Mẫu thân…nhìn kìa…” Phong Nguyệt nhìn thấy một đoàn người đang tiến về phía bên này, chợt kéo tay Nhị phu nhân, nói nhỏ…
“Phong Lữ….” Nhị phu nhân nhíu mày…Đôi mắt nheo lại để nhìn cho rõ người trước mắt….
Đúng là Phong Lữ rồi…Chỉ có điều….tại sao nó lại trở nên xinh đẹp như vậy..?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...