Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia
“....” Vũ Hàn tiếp tục im lặng. Ánh mắt của hắn thậm chí còn không có một góc nhỏ cho vị hoàng huynh trẻ con.
“Phải nói số đệ tốt thật. Bao nhiêu mỹ nữ trong thiên hạ đều tập trung về đêm tuyển phi của đệ hết. Có khi còn hơn cả phi tần của ta ở hậu cung ấy chứ . Nhưng mà không sao, là huynh đệ với nhau , ta không chấp nhất với đệ đâu” Vũ Thần thao thao bất tuyệt.
“Không chấp nhất ?, vậy nếu ta muốn bất kì một vị cô nương nào, huynh cũng đồng ý chứ ?”Vũ Hàn ánh mắt sắc lạnh, nhếch môi mỉm cười giễu cợt. Ta đã không đụng đến tức là hãy để ta yên. Còn khi đã đụng vào, ta sẽ bám chặt không tha .( P/S: đây là chân lý sống của một ai đó, nè nè, không phải của tác giả đâu)
“Ha..ha... Tất nhiên là ta ......” Vũ Thần bật cười sảng khoái, định hào phóng đáp lại. Đột nhiên, bắt gặp ánh mắt xảo quyệt của Vũ Hàn, từ trong thân thể hắn toát ra một luồng khí lạnh chặn đứng mọi lời nói. Bệnh cũ tái phát rồi. Mà bệnh cũ đã tái phát, chắc hẳn phải có chuyện chẳng lành. Nên rút thì hơn.
Đáng tiếc , đã quá muộn, Vũ Thần muốn rút cũng không được.
“Hãy cẩn thận hơn một chút. Nếu vừa rồi từ còn lại được thốt ra, huynh sẽ phải trả giá đắt . Biết đâu người con gái huynh đang thầm thương trộm nhớ lại có mặt trong đêm tuyển phi của đệ.” Vũ Hàn bước tới, mỉm cười một cách rất tà mị. Đúng, phải nói là rất tà mị. Bởi vì trong nụ cười đó vừa có tia giễu cợt, vừa có nét phong lưu. Thật không biết nói sao cho phải.....
Nói xong, Vũ Hàn quay người đi sang nơi khác. Để mặc Vũ Thần vẫn còn đứng thẫn thờ ở lại.
Vũ Thần ngơ ngác nhìn theo . Tại sao cùng một dòng máu mà hắn và hoàng đệ lại khác nhau đến vậy ? Hoàng đệ của hắn thì được thừa hưởng sự sắc sảo của Mẫu hậu , còn hắn thì lại phải nhận lấy bộ mặt không biết che đậy của Phụ hoàng . Ông trời thật bất công !!!
Suýt chút nữa là hắn đã thốt ra cái từ có thể khiến hắn phải từ bỏ nàng. Nếu nàng thật sự xuất hiện ở đó, thì chẳng phải hắn đã một tay dâng người con gái trong mộng cho người khác sao. Thật đúng là cái miệng hại cái thân...Vũ Thần uể oải bước đi.
Tại Phong phủ.
Trước cửa Thanh Lâm Các.
“Diệp nhi, đã xong chưa con ?”Đại phu nhân đứng chờ bên ngoài gian phòng Bất Diệp, lo lắng gọi vào. Nét mặt bà đầy vẻ sốt ruột. Một phần vì đã sắp đến thời gian đêm hội chuẩn bị bắt đầu. Và một phần là vì bà muốn biết con gái của mình thay đổi đến như thế nào.
“Nghĩa mẫu, sắp xong rồi, người chờ con một lát. Nghĩa mẫu hãy cho người chuẩn bị kiệu trước đi. Loại to nhất ấy” Bất Diệp nói vọng ra.
“Được được...” Đại phu nhân gật đầu liên tục. Bà ngay lập tức nói lại với đám người hầu đang đứng xếp thành hàng trước cửa phòng Bất Diệp.
Cho dù Đại phu nhân đã hết sức khuyên nhủ, nhưng Bất Diệp vẫn nhất quyết không để ai vào giúp nàng ngoài Nhu nhi. Nàng cần một trợ thủ đắc lực chứ không phải một người cứ há hốc miệng hết lần này đến lần khác.
Vốn dĩ Phong Lữ đã là một tuyệt sắc giai nhân, nên Bất Diệp không hề muốn trang điểm cho tỷ tỷ của mình một cách quá cầu kì. Nét đẹp tự nhiên toát ra từ người Phong Lữ đủ để lấn át những vị cô nương ở hội tuyển phi đó. Tuy nhiên, việc trang điểm cho gương mặt là điều không thể thiếu. Một đôi mắt hút hồn sẽ khiến cho người khác không thể rời mắt khỏi mình. Sức quyến rũ tinh tế của mĩ nhân cổ đại chính là ở đôi mắt.
Bất Diệp phủ nhẹ 1 lớp phấn ngọc trai màu hồng nhạt lên bầu mắt Phong Lữ. Sau đó nàng đánh viền 1 lớp phấn màu trắng bạc để tăng thêm độ sâu cho đôi mắt...Cuối cùng là chảimascara để lông mi cong vút. Trông lúc này Phong Lữ đã đẹp hơn rất nhiều. Một vẻ đẹp khiến cả nữ nhân cổ đại lẫn hiện đại phải ghen tị.
Thêm một chút phấn hồng cho gò má và một chút son hồng nude tinh tế lên bờ môi ngọt ngào, Bất Diệp đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình : biến đổi Phong Lữ thành công…
“Xong rồi, tỷ mở mắt ra đi” Đóng nắp thỏi son lại, Bất Diệp mỉm cười nói.
Phong Lữ từ từ mở mắt ra, thấy Bất Diệp và Nhu nhi đang nhìn với ánh mắt rất kì lạ..
Nàng thắc mắc : “Diệp nhi, ta lạ lắm sao, tại sao hai người lại nhìn ta như thế ?”
“Tỷ muốn biết vì sao ta nhìn tỷ như thế ư, vậy giờ hãy ra xem phản ứng của mọi người nhé” Bất Diệp tủm tỉm cười. Nàng liếc mắt qua Nhu nhi, ám hiệu đặc biệt phát ra.
Nhu nhi ngay lập tức hiểu ý. Cô bé mỉm cười, ánh mắt hiện lên ý tinh nghịch. Xem ra tiểu thư của cô thật là có tay nghề a…
“Đại tiểu thư, để em đỡ người” Nhu nhi nhẹ nhàng tiến đến bên Phong Lữ.
Cánh cửa phòng bật mở. Không hẹn mà gặp, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nơi vừa xuất hiện động tĩnh sau hàng giờ đồng hồ…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...