Một buổi sáng đầy sương tại phủ tướng quân Phong Luân.
Không gian xung quanh bốn bề yên tĩnh.
Lúc này, từ trong gian phòng của Bất Diệp truyền ra một thứ âm thanh mê đắm lòng người. Thanh âm này vừa trầm ấm, vừa du dương, nó hòa quyện vào làn sương mờ ảo tạo thành một cảm giác thu hút và bí ẩn....Như là khúc dạo đầu của buổi ban mai... Như là lời chào của những hạt mưa xuân tinh khiết...Nó len lỏi đến từng ngóc nghách trong trái tim người nghe, và từ đó lan tỏa ra những luồng hơi ấm áp...Nhưng.... đây lại không phải là tiếng hát, bởi vì nó không hề có lời, đó chỉ là một giai điệu được chơi bằng loại nhạc cụ nào đó mà thôi... Vậy... nhạc cụ nào lại có khả năng thu hút người nghe đến vậy? Đáp án : Dĩ nhiên nó không phải nhạc cụ thời cổ đại, bởi vì nó là đàn dương cầm.
Tiếng đàn dương cầm vang vọng trong bầu không khí thanh khiết. Một làn gió lành lạnh thổi qua.......
Trong phòng của Bất Diệp...
“Đó, bản nhạc này phải được chơi như vậy mới đúng”. Lấy tay chỉnh chỉnh bản nhạc đặt trên cây đàn piano, Bất Diệp quay sang nói với Phong Lữ đang ngồi bên cạnh.
“Nghe muội chơi đàn mà tỷ cảm thấy thật hổ thẹn” Phong Lữ cúi đầu xấu hổ.
“Tại sao ?” Bất Diệp cười nhẹ, dù nàng đã biết lý do nhưng vẫn muốn trêu tỷ tỷ một phen.
“Muội..biết rồi còn hỏi” Phong Lữ cúi thấp đầu hơn.
“Dù muội biết nhưng vẫn muốn tỷ nói ra, dù sao đấy cũng là khuyết điểm của tỷ”-Bất Diệp lắc đầu.
“Ta...ta... cảm thấy tiếng đàn của muội rất có tình cảm, mỗi một nốt nhạc đều như chứa đựng một cảm xúc, còn.. tiếng đàn của ta thì ....thật là.. vô vị...”- Đầu của Phong Lữ lại càng được hạ thấp hơn.
Bất Diệp cười nhẹ, hai tay nàng khẽ xoa hai thái dương. Sự việc này nàng chưa hề lường trước nha. Những tưởng một đệ nhất tài nữ như Phong Lữ sẽ chẳng thể bị làm khó bởi đàn piano. Ấy vậy mà.........
Muốn biết rõ sự tình, mời chư vị cùng quay ngược quá khứ....
Mười ngày trước..
“Cộc..cộc” “Tiểu thư, đại tiểu thư cùng phu nhân đến rồi” Nhu nhi nhẹ nhàng gõ tay vào cửa phòng Bất Diệp.
“Được, ta biết rồi”. Bất Diệp đặt quyển sách đang đọc dở trên tay xuống, nàng đi ra mở cửa. Nàng mau chóng mời nghĩa mẫu và nghĩa tỷ của mình vào trong phòng rồi đóng cửa lại. Trước khi đóng còn nhớ dặn Nhu nhi đứng canh trước cổng vào của Thanh Lâm Các (nơi Bất Diệp ở), nếu có ai đến thì hãy báo ngay cho nàng.
“Diệp nhi, con cho người mời ta đến đây là có việc gì ?” Vân phu nhân điềm đàm uống trà, mỉm cười hỏi. Ánh mắt bà hiện lên ý cười. Cứ lần nào Bất Diệp đến tìm bà là lại xuất hiện một điều kì lạ...
“Diệp muội chắc hẳn có việc rất quan trọng mới mời cả mẫu thân và ta đến” Phong Lữ tay nâng niu chén trà nhỏ, thanh đạm uống.
“Vội gì chứ, nghĩa mẫu và nghĩa tỷ hãy cứ thưởng thức hương vị trà đi đã”. Sau khi rót trà cho từng người một, Bất Diệp mới nâng chiếc chén nhỏ xinh lên, nhấp một ngụm. Woa...thật thơm...thoang thoảng nơi khứu giác Bất Diệp là mùi hoa hồng bạch tinh khiết....
Hai người kia cùng nhìn nhau, họ khẽ mỉm cười lắc đầu.
“Diệp nhi, tại sao ta uống trà lại cảm thấy khác vậy, mùi hương cũng không giống như bình thường ?” Phong Lữ thấy hương trà có vẻ khác lạ, nàng bèn hỏi.
“Ta cũng thấy vậy” Vân phu nhân gật đầu đồng tình.
“Đó không phải loại trà Nhu nhi thường đem đến, muội không uống được loại trà đó cho nên vẫn đem cất ở kia, loại trà này không ngon sao ?” Bất Diệp ngạc nhiên hỏi. , Bởi vì Nhu nhi đem đến toàn là loại trà vừa đắng vừa chát, đã thế cô bé lại còn bảo đây là loại trà hảo hạng chỉ có ở trong hoàng cung, nhị phu nhân bảo phải đặc biệt đem đến cho nàng. Chỉ cần nghe đến tên nhị phu nhân là nàng cũng hết muốn uống luôn. Con người ta thanh thản nhất là khi uống trà, vậy thì phải chọn loại nào cho hợp với mình chứ.
“Không, ý ta không phải vậy, trà này có vị rất nhẹ, hơi ngòn ngọt, trong trà có hương hoa hồng pha chút quế rang thơm, mùi thơm rất đậm đà, trà còn ấm nên uống rất ngon” Phong Lữ mỉm cười khen ngợi.
“ Bái phục, chỉ cần ngửi mà cũng đoán ra hết được thành phần” Bất Diệp nhăn mặt.
“Đây là lần đầu tiên ta uống một chén trà thơm như vậy. Loại trà hảo hạng của hoàng cung cũng không có mùi thơm đặc biệt thế này. Diệp nhi, đây gọi là trà gì ?” Vân phu nhân cảm khái nói.
“Thật ra loại trà mà nghĩa mẫu và tỷ tỷ đang uống cũng không phải thượng hạng gì, chỉ là trong lúc rảnh rỗi muội mới pha chế ra mà thôi. Đây gọi là trà “Bạch Hồng”.
Ai dzaii, để kiếm được nguyên liệu của loại trà này cũng khó lắm nha, may mắn là ở đây vẫn có hoa hồng bạch để mua. Nhưng cũng thật đắt tiền, nàng xót lắm đó. Các nguyên liệu còn lại nàng đành phải dùng chiếc nhẫn Ruby mới có được.
“Thì ra là vậy”. Phong Lữ gật đầu tỏ ý rằng nàng đã hiểu. Không ngờ vị muội muội của nàng lại tài giỏi như vậy, nàng nhất định phải học tập mới được.
Đặt chén trà xuống, Bất Diệp đứng dậy.
“Được rồi, vào chuyện chính thôi, mời nghĩa mẫu và tỷ tỷ đi theo con”. Dứt lời, Bất Diệp quay người đi về phía góc phòng. Ở đó có một cánh cửa màu nâu nhạt dẫn sang một gian phòng khác. Lúc mới tới đây, Bất Diệp đã để ý đến điều này, nơi mà nàng ở chính là gian phòng kép.
“Thanh Lâm Các có loại phòng như thế này sao ?” Vân phu nhân bước qua cánh cửa, bà ngạc nhiên hỏi. Thực sự đã quá lâu rồi bà không đến đây. Từ ngày Bất Diệp xuất hiện, sau bao nhiêu năm, bà mới bắt đầu đặt chân đến nơi này.
“Mẫu thân, đây gọi là gian phòng kép, loại phòng như thế này thường dùng để tích trữ đồ đạc”. Phong Lữ không ngạc nhiên lắm, nàng giải thích rành rọt ẫu thân hiểu. Nàng đã biết ở trong phủ có một số căn phòng kép, nhưng ở đâu thì chưa rõ, ra là ở Thanh Lâm Các.
Thực ra, Thanh Lâm Các ngày xưa chính là biệt viện tích trữ của cải của phủ tướng quân, hạ nhân không được phép vào. Sau này, khi phủ tướng quân đã xây kho tích trữ lớn hơn, số của cải đó đã được chuyển đi. Biệt viện này bị để trống. Gian phòng Bất Diệp ở chính là một trong những nơi như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...