Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia
“Dạ..”
“Mắt của kẻ đó màu gì ?” Giọng nói Khương Điền Thái có phần run sợ.
Ta đoán không sai, quả nhiên có liên quan đến đôi mắt đó – Khương Ly thầm nghĩ.
“Thưa phụ thân ,là màu hổ phách”
Giọng nói Khương Ly tuy rất nhỏ nhẹ, nhưng lại như sét đánh ngang tai đối với phụ thân nàng. Hắn đứng không vững nữa, chân bất giác lùi vài bước ra sau, sắc mặt trở nên tái nhợt, trông rất đáng sợ.
“Phụ thân” Khương Ly vội vàng bước tới, đỡ hắn.
“Không…không thể nào…không thể nào” Khương Điền Thái mấp máy môi nói không ra hơi. Ánh mắt chứa đầy vẻ kinh hoàng.
“Phụ thân, người sao vậy ?” Khương Ly hốt hoảng. Rốt cuộc chuyện gì khiến phụ thân nàng sợ hãi đến vậy ?. Nàng chưa bao giờ thấy ông lâm vào trạng thái này. Đôi tay nàng siết chặt lấy bả vai Khương Điền Thái lắc rất mạnh, nhưng phụ thân nàng không hề để ý, vẫn đắm chìm trong những hoang tưởng.
“Không thể….không thể nào…tại sao ả ta lại quay lại vào lúc này….còn chưa đến thời hạn 18 năm….chưa đến 18 năm….không thể”. Ánh mắt hắn hằn lên một vẻ sợ hãi đầy tuyệt vọng, sợ hãi một thứ đã ám ảnh hắn hàng chục năm trời. Hắn sợ lắm, đôi tay hắn run rẩy, những kí ức đáng sợ như lướt qua trước mắt hắn, báo hiệu một trận thảm kịch sắp xảy ra.
Đột nhiên hắn nắm lấy cánh tay Khương Ly, làm nàng vừa đau vừa giật mình.
“Phụ thân” Khương Ly hốt hoảng lên tiếng.
“Nghe đây Ly nhi….hãy giữ chặt lấy chiếc cổ cầm mà ta trao cho con, hãy luyện tập kiếm pháp nhiều hơn nữa. Giang hồ sau này sẽ xảy ra một trận đại chiến đẫm máu nhất trong lịch sự, nếu lúc đó ta không thể bảo vệ con, hãy chạy trốn”.
“Phụ thân, người nói gì con không hiểu ?” Khương Ly ngạc nhiên. Phụ thân nàng đang nói đến chuyện gì vậy ?.
“Cứ nhớ lấy những gì ta nói, giờ con ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi” Khương Điền Thái nói một cách khó khăn.
“….”Khương Ly hơi ngập ngừng. Nét mặt nàng dường như muốn hỏi thêm điều gì đó.
“Biết quá nhiều sẽ không có lợi cho con đâu” Khương Điền Thái tỏ ý khó chịu, hắn nhíu mày.
Không muốn phụ thân nổi giận, Khương Ly đành xoay người bước ra khỏi phòng.
Còn lại một mình, Khương Điền Thái mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bành. Với tay lấy chiếc bút lông và vài tờ giấy, hắn viết lên đó vài dòng rồi gấp chúng lại.
“Đặng Khải” Hắn gọi tên một người, ánh mắt như đã biết đến sự hiện diện này ngay từ lúc đầu.
“Giáo chủ”. Không biết từ đâu xuất hiện, một bóng người áo đen vụt hiện đến trước mặt Khương Điền Thái . Hắn quỳ xuống, nói với điệu bộ rất cung kính,
“Giáo những lá thư này đến tay các đệ đệ của ta” Vừa nói Điền Thái vừa đưa những lá thư cho người kia.
“Dạ”.
Bỗng nhiên, Khương Điền Thái đột ngột dừng lại, ánh mắt hắn chứa đầy vẻ thâm hiểm và xảo quyệt. Hắn gằn giọng:
“Đây là chuyện cực kì cơ mật. Nếu ngươi để những bức thư lọt vào tay kẻ khác, ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi chứ ?”.
“Xin giáo chủ yên tâm”.
“Được, đi đi, càng nhanh càng tốt” Hắn khoát khoát tay.
Sau khi Đặng Khải rời khỏi, Khương Điền Thái tiếp tục chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình… Mà không biết rằng…cuộc nói chuyện của hai người đã bị kẻ thứ ba nghe được……Đó chính là Khương Ly....
Rốt cuộc 20 năm trước đã có chuyện gì xảy ra ? Tại sao phụ thân lại bí mật đưa thư cho các thúc thúc như vậy ? Cô nương đó thực sự là ai ? Đôi mắt hổ phách đó khiến phụ thân sợ hãi như vậy sao?. Hàng loạt các câu hỏi xuất hiện trong đầu Khương Ly. Chắc chắn, phụ thân đang giấu nàng điều gì đó… mà… bí mật này đặc biệt to lớn…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...