Vũ Hàn đứng dậy, người hắn không vững vàng, đầu hắn đau như búa bổ. Hắn loạng choạng ngã xuống, một thân ảnh nhanh chóng đỡ lấy hắn, tay choàng qua vai hắn nắm chặt lấy (t/g: aidzaii, không được rồi, sao Diệp tỷ lại ăn đậu hũ của Hàn ca thế ).
Hắn mất đà cúi người xuống, mái tóc của hắn phủ vài sợi lên mái tóc nàng. Hai khuôn mặt chỉ cách nhau một chút xíu. Đôi mắt màu xám được dịp nhìn rõ hơn đôi mắt màu hổ phách. Hơi thở dồn dập của hắn bắt gặp nhịp thở đều đặn của nàng.
“Không sao chứ ?” Nàng hỏi hắn. Hình như hắn rất yếu thì phải, không khéo lại chết luôn ở đây thì phiền.
“Ưm…không sao….”- Hắn tránh ra khỏi nàng, quay mặt đi. Hắn không thể cho nàng thấy được,mặt hắn lúc này đang đỏ rần lên rồi. Mùi thơm nhẹ nhàng từ người nàng tỏa ra, thật dễ chịu…
Bất Diệp cúi xuống nhặt lọ thuốc an thần dưới đất lên, đưa cho Vũ Thần.
“Uống đi, dù ta không biết ngươi trúng độc gì, nhưng nếu chỉ là đau đầu thì có thể cái này sẽ có ích”
Hắn cầm lấy họ thuốc nàng đưa cho. Nhìn nàng một cái…..rồi vặn nắp lọ thuốc ….sau đó….dốc thẳng vào miệng.
“Ấy, ấy, ngươi muốn chết hay sao, uống 1-2 viên thôi” Bất Diệp hoảng hốt giằng lấy lọ thuốc trên tay hắn. Đưa thuốc tây cho người cổ đại thật là một hiểm họa khôn lường.
Sau khi hắn đã uống thuốc xong.
Bất Diệp kéo áo Vũ Hàn chỉ về phía Phục Ảnh - người vô hình từ nãy tới giờ.
“Cho hắn uống thuốc này đi, nếu không hắn sẽ chết đó”
Thấy Bất Diệp vẻ mặt lo lắng như vậy, trong lòng Vũ Hàn cảm thấy hơi khó chịu,hắn làm vẻ mặt chấp thuận , đỡ Phục Ảnh dậy ….rồi….. dốc thẳng lọ thuốc vào miệng hắn.
“Không, không, ngươi muốn hắn ta chết hay sao hả ?”- Bất Diệp lại một phen nữa kinh hãi. Sao lại có loại chủ nhân như vậy chứ?.
Một lát sau.
Hai người kia đều đã bình phục, cơn đau đầu đã qua đi, họ lại có thể vận nội công như bình thường.
Vũ Hàn ngạc nhiên cầm lọ thuốc an thần lên , nói:
“Đây là thứ gì, sao lại giải được độc của Phế Tâm Hạ”
“Chủ tử, tiểu nhân cũng chưa từng thấy thứ thuốc này bao giờ” Phục Ảnh nói thật lòng, bất quá hắn chỉ biết chính loại thuốc này đã cứu hắn khỏi cái chết.
“Nếu các ngươi thích , ta liền tặng nó cho các ngươi” Bất Diệp nói thản nhiên. Vì nàng có bao giờ phải dùng tới thuốc an thần đâu.
“Hai vị giờ đã ổn, tại hạ còn có việc phải làm, xin cáo từ” Bất Diệp phun ra một lời thoại học thuộc lòng được trong các phim kiếm hiệp, xoay người rời khỏi.
“ Yến Vĩ Điệp cô nương, chờ đã” Vũ Hàn vội nắm lấy bả vai Bất Diệp, không cho nàng rời đi.
“Chuyện gì ?” Bất Diệp gằn nhẹ giọng. Nam nhân này, không phải sau khi nàng cứu hắn xong thì hắn lại gây khó dễ cho nàng đấy chứ.
Vũ Hàn cũng cảm thấy có mấy phần không tự nhiên trong giọng nói của nàng nên vội vàng tiếp lời:
“Ơn cứu mạng của cô nương hôm nay, ta nhất định sẽ báo đáp, nếu sau này cô nương có việc gì cần giúp đỡ, chỉ cần gọi một tiếng, Thiên Vũ Xuyên Vân ta chắc chắn sẽ không từ chối”- Vũ Hàn dùng ngữ khí kiên định nói với Bất Diệp.
Bất Diệp bất ngờ bị kéo lại, có ngạc nhiên đôi chút nhưng nhanh chóng mỉm cười đáp tạ:
“Vậy làm phiền ngươi rồi”. Nói xong, nàng quay người bỏ đi.
Vũ Hàn nhìn bóng nàng rời đi, trong lòng một cảm giác không mấy thoải mái dâng lên. Hắn kì thực không muốn để nàng rời khỏi.
“Phục Ảnh”
“Dạ , vương gia” Phục Ảnh cung kính
“Ngươi thấy cô nương vừa rồi thế nào ?”
“Dạ...Yến Vĩ Điệp cô nương quả thật khuynh quốc khuynh thành, sắc đẹp hiếm có” Phục Ảnh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời rành rọt. Từ trước tới giờ vương gia không hề quan tâm đến nữ nhân , nay tại sao lại hỏi hắn như vậy ?
“Vớ vẩn, ai hỏi ngươi thứ đó, là ta muốn biết ngươi thấy thế nào về võ công của nàng ?” Hắn nhíu mày. Cả thuộc hạ của hắn nàng cũng mê hoặc được, nữ nhân này thật nguy hiểm.
“Ách, theo tiểu nhân thấy ,cô nương đó hoàn toàn không có nội lực, hoặc nội lực đạt được quá ít nên không biểu lộ ra ngoài.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ngươi nhìn xem.... Hắn chỉ tay về phía mấy cái xác không toàn thây.
“Đây....đây là.....” Phục Ảnh thốt lên kinh ngạc . 5 tên vừa rồi đánh nhau với hắn dù sao cũng thuộc loại cao thủ, vậy mà giờ đây đều chết không toàn thây. Ai...ai đã làm việc này ? Chẳng lẽ......Phục Ảnh liếc nhìn Vũ Hàn, ánh mắt không thể tin.
“Đúng , là do nàng giết” Vũ Hàn gật đầu, chính hắn còn không thể tin được chuyện này .
Phục Ảnh bất giác mồ hôi toát ra toàn thân. Hóa ra cô nương xinh đẹp vừa nãy lại là một cao thủ kiếm thuật. Nếu như đó là kẻ địch thì chắc chắn vương gia và hắn đã không toàn mạng rồi.
“Ra lệnh cho tổ chức mật thám Hắc Đạm nội trong ba ngày phải điều tra ra thân phận Yến Vĩ Điệp, ta muốn biết càng nhanh càng tốt”
“Tuân lệnh vương gia”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...