Vì có Mặc Vân đi theo nên tốc độ của hai người Bất Diệp và Trang Nhu tất nhiên đã chậm đi đáng kể. Bất Diệp rất buồn bực vì điều này, vì cái gì mà nàng phải tha theo tên Mặc Vân này chứ, nếu không gặp hắn thì chắc giờ này nàng đã đến Lĩnh Khiết từ lâu rồi.
Mặc Vân sau một hồi chạy đuổi theo hai người thì đã mệt gần đứt hơi, hắn đang bị thương nên thể lực tụt giảm nghiêm trọng, không thể theo kịp hai người, nhưng vì Mặc Vân không muốn lỡ mất cơ hội được ở bên Trang Nhu nên hắn vẫn gắng sức chạy theo.
Trang Nhu mặc dù cưỡi ngựa nhưng cứ chốc chốc lại giảm tốc độ lại, như muốn để cho Mặc Vân đuổi kịp, nàng thấy sắc mặt hắn tái nhợt, trong lòng không khỏi đau đớn, liền mở miệng xin với Bất Diệp, cho hắn cưỡi ngựa cùng.
Bất Diệp tất nhiên là cực lực phản đối cưỡi ngựa chung với Mặc Vân, nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Trang Nhu, nàng lại nhất thời mềm lòng. Sau đó vài giây, chỉ nghe thấy Bất Diệp đáp lại một câu : “ Nếu em muốn thì tự mình làm đi..”
Trang Nhu nghe Bất Diệp nói vậy thì biết là nàng đã đồng ý rồi, không khỏi vui vẻ dừng lại chờ Mặc Vân. Mặc Vân thấy Trang Nhu dừng lại chờ mình thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng hắn tất nhiên là không bỏ qua cơ hội ngàn vàng được cưỡi ngựa cùng mỹ nhân rồi, hắn mơ còn không được nữa là, chính vì điều này nên hắn cứ cười ngốc nghếch suốt, hành động này của hắn khiến cho Bất Diệp lấy làm thương hại những quốc gia được hắn làm quân sư cho. Ài, người này cũng quá ngây thơ.
Lý do vì sao Bất Diệp lại thay đổi ý định nhanh như vậy ư, chính là vì nàng thấy Mặc Vân mặc dù không phải quân tử nhưng hắn cũng không đến nỗi nào, hơn nữa còn đẹp trai tuấn tú, cũng không giống tên háo sắc lắm, đặc biệt quan trọng nhất là hắn có thể bảo hộ Nhu nhi và không làm tổn hại cô bé. Chỉ vậy là được rồi. Ngoài ra, hắn còn là hoàng đệ của Vũ Hàn, nếu hắn có làm gì Trang Nhu thì mạng hắn cũng không phải do hắn quyết định nữa rồi.
Chặng đường Bất Diệp sắp đi không thể dùng hai từ “nguy hiểm” để miêu tả được, nàng cũng không biết thứ gì đang đợi mình ở phía trước nữa, tuy rằng nàng chỉ là muốn tìm ra sự thật, nhưng sự thật thì luôn đi kèm với nguy hiểm, một mình nàng là đủ, không thể kéo theo Trang Nhu. Sự việc vừa rồi đã dạy cho nàng một bài học, nàng có thể bảo vệ bản thân mình, nhưng không thể bảo vệ người khác. Sức lực của nàng có hạn.
Thấy Mặc Vân và Trang Nhu hai người nhìn nhau ấm áp như vậy, Bất Diệp sao lại không biết họ có tình ý, tuy rằng hẳn là mới chớm nở, nhưng ai mà biết được, không chừng sau này Vương phi của Ngũ vương gia thần bí lại là Trang Nhu nhà nàng ấy chứ. Nghĩ đến điều này, Bất Diệp cũng yên lòng hơn. Nàng vẫn muốn Trang Nhu tìm được một nơi để cô bé thuộc về, hiện giờ xem ra nơi này đã xuất hiện.
…
“ Tới Lĩnh Khiết rồi.” Bất Diệp dừng ngựa lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn bảng tên của thành trần, ba người cỡi ngựa đi vào trong thành, vừa bước chân vào trong thành, lập tức, hàng chục luồng khí tức đầy áp lực không biết từ đâu tới bắn thẳng đến chỗ bọn họ.
Bất Diệp nhíu mày, xem ra nơi đây đúng là địa điểm tổ chức Tịch Phong hội, xung quanh không đâu là không có sát khí, các cao thủ trong giang hồ xem ra cũng tề tựu hết ở đây. Bất quả, Bất Diệp không hề sợ hãi. Những người này, nàng còn chưa để họ vào mắt.
Mặc Vân cũng ngừng cười đùa với Trang Nhu, hắn cẩn thận giúp nàng xuống ngựa, nhưng không biết là vì muốn bảo vệ Trang Nhu hay có ý đồ gì khác mà Mặc Vân lại ôm nàng vào lòng. Mày ưng nhíu lại, Mặc Vân nheo mắt nhìn xung quanh, hắn có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt bất thiện đang nhìn chằm chằm vào ba người, sát khí, đâu đâu cũng có sát khí. Bất giác, hắn trở nên cảnh giác hơn.
“ Không cần phải khẩn trương, những người này đã giết quá nhiều người nên trên thân thể tự nhiên sẽ có sát khí, đột nhiên nhìn chằm chằm vào ai sẽ khiến người đó bị áp lực…” Bất Diệp bình tĩnh nhảy xuống ngựa, hộp gỗ trên lưng nàng phát ra tiếng lạch cạch nhè nhẹ, mái tóc dài tung bay trong gió, phảng phất một cảm giác rất lạ lẫm. Đôi mắt đen thâm trầm lạnh lẽo nửa như hờ hững nửa như cố ý lướt qua xung quanh một vòng. Bất Diệp hừ lạnh một tiếng, thân thể liền lập tức tỏa ra sát khí ngút trời. Khí tức của nàng vô cùng lạnh lẽo, không những vậy còn thấm đậm mùi vị huyết tinh, khiến người ta vừa cảm thấy đã sợ run người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...