Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia
Mặc Vân đang căng thẳng nghe ngóng động tĩnh, đột nhiên lại nhìn thấy nụ cười trong trẻo như ánh dương của Nhu nhi, hắn bất ngờ đỏ mặt, có chút bối rối, khuôn miệng cứ lắp bắp mãi nhưng không nói thành lời, tựa hồ như bao nhiêu vốn liếng tài hoa đều bay đi đâu mất, lát sau hắn mới vội lúng túng đáp lại:
“…Ta…Cô nương…không nên khách khí..”
Nghe thấy thanh âm lúng túng này của Mặc Vân, Nhu nhi lại mỉm cười với hắn. Cô bé tựa hồ như cảm thấy, vị công tử tuấn tú này, có chút…đáng yêu.
Mặc Vân lại đỏ mặt. Hắn cố gắng che dấu sự bối rối, thầm khẽ liếc trộm khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu nhi, hắn vội hít một hơi thật sâu, trái tim trong lồng ngực đột nhiên đập mạnh.
Bầu không khí trong hang động đột nhiên trở nên rất mờ ám.
Tất nhiên, là chỉ mờ ám với hai người này thôi.
Liếc nhìn hai người, Bất Diệp đang ngồi một bên sắc mặt liền sa sầm.
Nàng hừ lạnh một tiếng. Hai cái người này, cũng không nghĩ xem đây là lúc nào nữa, cư nhiên…”liếc mắt đưa tình” ?
“ Rắc.” Ngoài cửa động, đột nhiên vọng tới một tiếng động rất nhỏ, hình như là tiếng cành cây khô gãy.
Bất Diệp giật bắn mình, tiếng động vừa rồi…bọn chúng... đến nhanh như vậy sao ?
Nàng vội giơ tay báo hiệu cho hai người còn lại. Mặc Vân và Nhu nhi thấy vậy liền vội vàng nín thở.
Bên trong hang động vang lên tiếng bước chân, cùng tiếng nói của người nào đó :
“ Thủ lĩnh, thuộc hạ ngửi thấy mùi gỗ cháy rất nhạt phía bên trong hang động này, xem ra trước đó đã có người nhóm lửa ở đây..” Một trong hai tên thuộc hạ lập tức báo cáo.
“ Rất có thể đó là Mặc Vân ?” Bọn hắn đã tìm khắp cả khu rừng này rồi, Mặc Vân chắc chắn đang ở bên trong.
“Tìm kiếm!” Tên thủ lĩnh ra lệnh.
Bất Diệp nheo mắt, nàng chậm rãi tuốt kiếm, thanh âm phát ra khẽ nhẹ vô cùng, ánh sáng nhàn nhạt của thanh kiếm dần bị bóng tối trong hang động nuốt chửng, chậm rãi nín thở.
“ Chuẩn bị, ta đếm đến ba hãy xông lên.. Một..”
Mặc Vân gật đầu, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, dường như vô tình hay hữu ý mà đứng chắn trước người Nhu nhi, tựa như đang bảo vệ cho nàng.
Nhu nhi cũng nín thở, nhưng trong mắt cô bé không có sự sợ hãi nữa, mà thay vào đó là kiên định, là bình tĩnh. Bình tĩnh để đối mặt với hiện thực. Bình tĩnh, để sống sót.
“ Hai…” Thanh âm của Bất Diệp bị đè nén gần như lạc đi.
Tiếng bước chân của nhóm sát thủ ngày càng gần ba người, tựa như chỉ cách một bước nữa thôi là sẽ chạm đến họ vậy.
“ Ba..Lên..” Bất Diệp gào thét.
Thanh hắc kiếm trong tay như sấm sét chém xuống. Lưỡi hái của tử thần dần xuất hiện.
“ Giết !!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...