Đối với tin tức đặc biệt Lạc Bích vừa nói, Giai Ngân và ba người còn lại tuy rằng vô cùng bất ngờ, nhưng chỉ ngay sau đó đã trấn tĩnh lại.
“…Có lẽ, người đó cũng đến từ một thế giới khác giống như Hàn tỷ…” Lăng Tâm thở nhẹ nói. Ánh mắt u buồn lóe lên một vài tia bất định, không rõ lý do. Việc Tiêu Diêu Nhược Hàn đến từ một thế giới khác, vốn đã không phải là chuyện xa lạ đối với năm người.
“ Phải rồi, nếu thanh kiếm đó giống với thanh kiếm Hàn tỷ như vậy, hai người đó có thể đến từ cùng một nơi…” Song Như nhíu mày.
Thanh kiếm của Tiêu Diêu Nhược Hàn là một trong những vấn đề mà cả giang hồ muốn biết nhất. Tiêu Diệu Nhược Hàn từ đâu mà có được thanh kiếm tuyệt hảo này ? Nó rốt cuộc do ai chế tạo ra ? Vô số nhân sĩ võ lâm đau đầu nghĩ, cũng vô số người cất công đi tìm hiểu nguyên nhân, nhưng thứ nhận lại được tất cả chỉ là con số không.
Dưới kiếm pháp quỷ dị của Tiêu Diêu Nhược Hàn, thanh kiếm đó dường như đã bộc phát ra năng lực vô cùng mạnh nẽ, đã lấy đi không biết bao nhiêu sinh mạng, đem đến ọi người nỗi sợ hãi khôn cùng.
Nay lại có người có được thanh kiếm giống như vậy, há có thể là chuyện nhỏ sao ?
“…Ai mà biết được, đó không phải là chuyện chúng ta có thể đoán..Ngân tỷ, ta có cần đi điều tra chuyện này không ? ” Tuyệt Ánh lạnh giọng cắt lời hai người, không chút do dự quay sang hỏi ý kiến Giai Ngân. Người mà Tuyệt Ánh khâm phục nhất là Tiêu Diêu Nhược Hàn, nếu năm đó không có ân cứu mạng của nàng ấy, có lẽ giờ này Tuyệt Ánh đã ở dưới âm phủ làm bạn với Diêm Vương rồi. Cho nên, về chuyện này, Tuyệt Ánh rất để ý.
Lạc Bích thấy vậy nhưng không nói gì, nàng biết những việc này sẽ do Giai Ngân định đoạt, cho dù có phản đối hay đồng ý đi chăng nữa, sẽ có tác dụng sao. Nàng biết Giai Ngân là người như thế nào.
Giai Ngân trầm tư bất động, sau đó nàng chậm rãi hít vào một hơi, lặng lẽ nhắm mắt, trầm giọng nói : “ Không cần. Trước hết chúng ta hãy lo cho tốt việc ở Tịch Phong hội. Những chuyện khác hãy để sau đi.”
Tuyệt Ánh giật mình, nàng bất mãn nhíu mày, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp lời : “Vâng..Ngân tỷ..”
Giai Ngân đưa tay lên xoa thái dương đau nhức, đồng từ huyết ngọc yêu dị lóe lên một tia âm trầm, miệng nói nhỏ bốn từ : “Rốt cuộc cũng đến…”.
…
Phong phủ. Tẩm phòng của Bất Diệp.
Bất Diệp lười nhác chờ đợi suốt mấy ngày nay, rốt cuộc cũng đã đến ngày lên đường đi tới Lĩnh Khiết, nơi Tịch Phong được tổ chức.
Trong những ngày này, nàng bỗng nổi lên một ý tưởng điên rồ, nàng muốn đến Tịch Phong hội một mình, cũng là tại Liệt Khâm hết, cũng tại hắn nàng mới để ý đến cái người tên Tiêu Diêu Nhược Hàn kia nhiều đến vậy. Nếu để Vũ Hàn biết được suy nghĩ của nàng, có lẽ hắn sẽ giam nàng tại Phong phủ, không cho xuất môn nửa bước mất. Vũ Hàn rất tinh mắt, chỉ cần nàng vừa có suy nghĩ rời khỏi hắn, hắn sẽ lập tức nhận ra, đúng là hết cách. Do vậy, nàng quyết định không ở gần hắn những ngày này.
Tịch Phong hội đã lấy đi gần hết thời gian nghỉ ngơi của hắn. Hắn đâu còn tâm trí mà nghĩ ngợi xem nàng có định bỏ trốn không nữa.
Tuy rằng đã đáp ứng sẽ gả cho hắn, nhưng không có nghĩa là nàng không có quyền tự do du lịch nha.
Nàng đã nghĩ kỹ rồi, nếu đi với tổ chức Hắc Đạm và Vũ Hàn, chắc chắn an toàn của nàng sẽ được bảo đảm tuyệt đối, hơn nữa sẽ không có ai lớn gan động chạm đến nàng. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc nàng sẽ bị cô lập trong vòng tay của hắn, không thể tìm hiểu thật sâu những gì mà nàng muốn biết, đây cũng là điều khiến nàng có suy nghĩ này.
Cứ quyết định vậy đi.
Nàng ngáp dài một cái, hai bả vai khởi động một chút, các khớp xương lêu lên răng rắc. Ài, cái thời tiết lạnh lẽo này thật là đáng ghét mà, làm tay nàng cứng cả lại rồi.
“ Tiểu thư, người chuẩn bị xong chưa, Vương gia đang chờ ở bên ngoài ..A..Ngươi là ai ? ” Nhu nhi nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào, vừa đặt được hành lý cho Bất Diệp xuống bàn đã bắt gặp bộ dáng hiện tại của nàng, bị dọa cho sợ đứng tim, cô bé không kìm được hét lên một tiếng.
Bất Diệp nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhu nhi, chẳng những không tức giận lại còn cười mỉm, bất giác tay đưa vuốt ve khuôn mặt hiện tại. Xem ra, đồ hóa trang của thế kỷ 21 đúng là không tồi. Nếu không thể qua mặt được người cổ đại đồng thời còn ngốc nghếch như Nhu nhi, cái tên đã chế tạo ra thứ này nên sớm về quê cày ruộng đi thì hơn.
Ba hôm trước, Bất Diệp đã sử dụng chiếc nhẫn Ruby gọi ra một loạt các thứ cần thiết để hóa trang.
Mặt nạ này là một ví dụ điển hình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...