Cửu Liên Hỏa Hội.
Trên mái vòm cao vút cổ kính..
Ánh trăng mờ ảo khiến tầm mắt con người trở nên mơ hồ, ảm đạm…
Không gian thấm đẫm mùi vị lạnh lẽo của sương…
Khúc sáo vi vu cô độc vang lên trong gió….
Đột nhiên, một ánh kiếm nhanh như sấm sét lao thẳng về phía mái vòm, xé gió tung hoành mà đi, lực đạo vô cùng mạnh mẽ, khiến không gian như bị xáo động, lá khô bay xào xạc.
Tiếng sáo vẫn vi vu cất lên, như không hề sợ hãi trước ánh kiếm. Một sự bình tĩnh đến cực điểm. Không run sợ.
Ánh kiếm không dừng lại. Tốc độ càng nhanh. Không khí như biến mất. Lao thẳng về phía người đang thổi sáo. Tràn ngập phẫn nộ.
“Keng” Một chiếc phi tiêu từ đâu bay tới đánh bật ánh kiếm, thanh kiếm lập tức chệch sang hướng khác, cắm thẳng vào thân cây gần đó, chuôi kiếm còn rung lên bần bật.
“ Được rồi, Tuyệt Ánh, đừng mới gặp nhau đã như vậy…” Thanh âm trong trẻo mang một chút cười đùa, một chút bỡn cợt vang lên. Nhưng khi nghe thật kĩ sẽ phát hiện ý tứ cảnh cáo nồng đậm trong đó.
Nhẹ chân đáp lên mái vòm, nữ tử với mái tóc màu tím nhạt khẽ cười nói. Bàn tay nàng nghịch ngợm cuốn mấy ngọn tóc xoăn xoăn. Tử y mặc trên người dưới ánh trăng dường như đang phát sáng.
Người phía xa hừ lạnh một tiếng, sau đó chỉ nghe thấy tiếng gió vun vút vang lên, “phốc” một tiếng, đã thấy một bóng người nhảy lên mái vòng.
“ Song Như, ngươi đáng ra không nên chặn thanh kiếm đó lại…” Một thanh âm khàn khàn, trầm thấp vang lên. Nữ tử vừa phi thanh kiếm kia lạnh băng đáp, đôi đồng tử đen mơ hồ ẩn hiện dưới ánh trăng, ma mị một phần, rét lạnh mười phần.
Song Như khẽ nhíu mày, sau đó thở dài lắc lắc đầu, nàng cất giọng trầm trầm : “Tuyệt Ánh, ngươi đừng như vậy, Lăng Tâm chỉ là….”
“ Nếu nàng ta đã muốn chết, ngươi cần gì phải ngăn cản. Sống như nàng ta, cũng chỉ là một xác chết biết đi thôi.” Tuyệt Ánh lạnh băng đáp. Hàn khí trong người không lúc nào thu lại.
“ Tuyệt Ánh…” Song Như nghiêm giọng, ánh mắt lóe lên tia cảnh cáo.
“..Hừ…” Tuyệt Ánh hình như cố kỵ điều gì đó, không dám tiếp tục nhiều lời, chỉ liếc mắt qua Lăng Tâm, hừ lạnh một cái rồi bắt đầu đứng im như tượng gỗ.
Song Như thấy vậy ngao ngán thở dài. Nữ nhân Tuyệt Ánh này, 18 năm rồi vẫn không thay đổi tính cách, thật khiến người ta không dám đến gần.
Liếc nhìn sang người bên cạnh, Song Như càng ngao ngán hơn.
“ Sao hai người kia vẫn chưa tới ?” Song Như đợi một lúc, vẫn chưa thấy hai người còn lại đâu, không khỏi quay sang Tuyệt Ánh hỏi một câu. Nói xong mới nhận ra mình đã hỏi nhầm người rồi.
Quả nhiên, Tuyệt Ánh lạnh lùng liếc mắt, nhếch khẽ khóe môi, cười ma mị : “ Chết cả rồi.”
“Nói bậy..Ai cho tỷ ăn nói lung tung..Có phải muốn ta nhét bánh bao vào miệng tỷ hay không, Ánh Ánh ?” Một thanh âm trong trẻo pha chút hồn nhiên vang lên, vô cùng hờn dỗi, tựa như muốn nằm ra đất ăn vạ ngay lập tức vậy.
Một đôi bàn tay trắng trẻo nhanh như cắt bắt lấy hai má Tuyệt Ánh, chưa kịp đợi nàng phản ứng lại đã nhéo nhéo hai cái, giống như đang nặn bột mì vậy, vô cùng dễ thương.
“ Lạc Bích…” Một thanh âm rống giận phát ra từ người nào đó. Ma trảo lập tức vung ra, sát khí khôn cùng dường như đang muốn lấy mạng người ta vậy.
Lạc Bích lập tức thu tay, nhảy sang bên cạnh ôm lấy cánh tay Song Như, cười nhe răng trêu tức. Tuyệt Ánh thấy vậy lửa giận lập tức bốc lên tận đỉnh đầu, muốn đánh mà không được, nhưng không đánh cũng không xong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...