Tiêu Diêu Nhược Hàn hữu khí vô lực tựa người vào lồng ngực Lãnh Thiên Phong, khẽ nói :
“ Không, Diệp nhi sẽ không quay về đây đâu, thiếp biết điều đó..Con bé lúc đó vẫn còn quá nhỏ, nó sẽ không thể nhớ được bất cứ kí ức nào về nơi này, không nhớ nó là ai, không nhớ nhà của nó ở đâu, càng không nhớ chúng ta là ai…”
Lãnh Thiên Phong nghe vậy càng siết chặt vòng tay đang ôm nàng hơn, hắn muốn tiếp thêm cho nàng chút sức lực, để nàng vượt qua chuyện khó khăn này. Không nản lòng, hắn tiếp tục dỗ dành :
“Không phải trên cổ Diệp nhi còn đeo một mảnh ngọc bội tứ diệp sao, chỉ cần con bé vẫn còn giữ nó, chúng ta nhất định sẽ tìm được con bé…”
Tiêu Diêu Nhược Hàn nghe vậy yếu ớt nở nụ cười, bàn tay vuốt ve mảnh ngọc bội lục sắc trong suốt, khẽ nói : “ Phải rồi, đúng vậy, nhất định sẽ tìm được…Chỉ cần con bé vẫn còn đeo nó…Ngọc bội tứ diệp thảo”
…
Gối đầu lên chiếc ghế tựa làm bằng gỗ đàn hương, Bất Diệp khẽ nhắm mắt lại, trầm tư đôi lát. Mấy ngày nay ra sức tìm lại những điển tịch ghi chép về giang hồ 18 năm trước, thần kinh nàng luôn căng thẳng nên bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi. Đáng tiếc, bỏ nhiều công sức như vậy, thông tin nàng tìm được vẫn rất mơ hồ, không đủ để hiểu hết toàn bộ câu chuyện. Xem ra thật sự phải đích thân đi một chuyến đến Tịch Phong hội, nếu không đừng mơ tưởng biết được sự thật về thân thế của mình. Nghĩ đến điều này, Bất Diệp trong lòng lại cảm thấy chán nản.
Nàng bất giác lôi từ trong tay áo ra một phiến ngọc bội hình tứ diệp thảo đã bị nứt vỡ, đôi mắt hổ phách chăm chú nhìn nó, trong ánh mắt tràn ngập là sự suy nghĩ, Phiến ngọc bội này, là năm đó trước khi rời khỏi cô nhi viện, viện trưởng đã đưa cho nàng, nói rằng đây là thứ đã ở bên cạnh nàng khi nàng được đưa đến đây. Nhiều năm trôi qua, mảnh ngọc bội này luôn ở bên cạnh nàng, không rời một ly. Khi xuyên không đến đây, nàng tưởng rằng mảnh ngọc bội này sẽ vỡ nát, không ngờ nó vẫn còn nguyên vẹn trong tay nàng.
Về xuất xứ của mảnh ngọc bội, nàng đã từng đi điều tra. Chất liệu làm nên ngọc bội này là một loại ngọc cực kì quý giá, là thượng phẩm trong thượng phẩm, ngọc Tinh Vân. Hơn nữa, nó còn có niên đại rất lớn, là một trong số những đồ cồ hiếm gặp, giá trị vô cùng cao.
Bất Diệp vuốt ve miếng ngọc bội, nàng vẫn không hiểu vì sao sau khi bị bỏ rơi, bản thân lại có thể nắm được một mảnh ngọc quý giá đến vậy trong tay. Chẳng lẽ một đứa bé bị bỏ rơi lại có thể có phúc khí đem theo một đồ vật giá trị đến vậy ?
Nhắm mắt lại, Bất Diệp không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này nữa. Đã đợi 20 năm, chẳng lẽ nàng còn không để đợi thêm mấy ngày sao ? Đến Tịch Phong hội, chân tướng sẽ rõ. Bất Diệp có niềm tin mãnh liệt như vậy trong lòng.
Ba ngày tới, nàng sẽ cùng với Vũ Hàn và tổ chức Hắc Đạm lên đường đi tới Lĩnh Khiết, cũng là nơi tổ chức Tịch Phong hội. Có rất nhiều việc phải làm, tỉ như luyện tập kiếm pháp cho thêm nhuần nhuyễn, tìm hiểu về các thế lực trong giang hồ,…tất nhiên, trong đó không thể thiếu việc cải trang dung mạo.
Mỗi lần nghĩ tới dung mạo mình, Bất Diệp lại nhịn không được nghĩ tới người tên Tiêu Diêu Nhược Hàn. Thực lòng, nàng rất muốn gặp được người đó. Một phần để kiểm chứng độ chân thực trong lời nói của Liệt Khâm, một phần khác…nàng cũng không biết vì sao nữa. Chỉ là trong thâm tâm, luôn có một thứ gì đó không ngừng thúc giục nàng nghĩ về cái tên này. Giống như một thứ gì đó nàng không thể quên, hoặc không được phép quên.
Bất Diệp vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn Ruby, cảm giác mát lạnh trên phiến ngọc nhẵn mịn khiến nàng trở nên thoải mái. Từ khi đến Lưu Vũ vương triều đến nay, số lượng nàng sử dụng nó không thể gọi là nhiều. Tuy rằng nó có sức hấp dẫn mê hồn, nhưng nàng biết, không thể dựa dẫm quá nhiều vào nó. Con người phải biết thích nghi với hoàn cảnh xung quanh. Nếu nàng không thể thích nghi với thời đại này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị đào thải.
Nhưng lúc này, việc cải trang có lẽ phải dùng đến nó rồi…
Nghĩ xong, nàng nhấn nhẹ vào mặt đá đỏ hồng, gọi tên một vài thứ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...