Nhanh như chớp, mạnh như bão, mỗi đường kiếm vung ra đều mang đến uy hiếp chết người. Vô cảm, lãnh đạm, nàng chấn áp đối thủ bằng sát khí lạnh lẽo luôn bao bọc thân thể. Giang hồ đồn đại rằng, chỉ cần giây thứ nhất lơ là mất cảnh giác, giây thứ hai chắc chắn sẽ bị nàng một kiếm giết chết. Nàng như con báo hung mãnh nhanh nhẹn, luôn nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, chỉ cần một cú đớp chính xác, con mồi đã hoàn toàn nằm gọn trong miệng.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, nàng chỉ cần vung kiếm lên một khắc, trong nháy mắt đã có thể hạ gục một trong thập đại cao thủ của Lãnh Phong sơn trang là hắn. Trận đấu đó, hắn đã thua mà không biết mình thua như thế nào. Hắn chỉ có thể vô lực nằm trên mặt đất, cảm nhận sự đau đớn khủng khiếp đến tử vết rách nơi lồng ngực, đôi mắt đã khép hờ cố gắng ngước lên nhìn nàng. Hắn thấy khóe môi nàng khẽ nhếch lên một chút, ánh mắt dửng dưng lạnh nhạt, dường như đang khinh thường hắn…
Hắn nhớ rõ, mùa đông năm đó, Lãnh Phong sơn trang đã trở nên náo động đến thế nào. Nàng, một nữ nhân họ Tiêu Diêu không ai biết đến, chỉ bằng một thanh hắc kiếm trong tay, đã có thể danh chính môn thuận, bước vào đại môn Lãnh gia.
Lần gặp mặt thứ hai, đó là lúc hắn bất ngờ đem lòng yêu bằng hữu, đồng thời còn là sư muội của nàng, Lăng Tâm.
Khi đó nàng và Lăng Tâm đại biểu cho Tiêu Diêu gia, còn hắn và Lãnh Thiên Phong đại biểu cho Lãnh gia. Tiêu Diêu Nhược Hàn có thể đem lòng yêu sư huynh hắn, nhưng nàng lại không thể giao sư muội yêu quý của mình cho nam nhân tên Liệt Khâm này.
Khi đó, cao tầng của Lãnh Phong sơn trang rất độc đoán và hà khắc. Mỗi một đệ tử trong sơn trang nếu muốn kết bái phu thê đều phải được sự đồng ý của họ. Bởi lẽ, những người này cho rằng thể diện của Lãnh Phong liên quan đến từng đệ tử. Thế nhưng, thiếu trang chủ Lãnh Thiên Phong lại là người duy nhất dám trái lệnh, tự ý nguyện làm phu thê với Tiêu Diêu Nhược Hàn. Cho nên, cao tầng của Lãnh Phong sơn trang đặc biệt có ác cảm với người Tiêu Diêu gia.
Nực cười thay, nếu là nữ nhân khác, có lẽ cao tầng Lãnh Phong sơn trang đã dễ dàng xử lí sớm, một chút mầm mống tai họa cũng không để lại. Thế nhưng, đó lại là Tiêu Diêu Nhược Hàn…
Nổi tiếng trên giang hồ là máu lạnh vô tình, bản thân lại có kiếm pháp tuyệt diệu để phòng thân, nên cho dù cao tầng của Lãnh Phong sơn trang có phái đi hoàng kim sát thủ chăng nữa, muốn ám sát nàng cũng phải hỏi xem ý nàng thế nào đã. Nàng một thân hiên ngang xuất hiện, thậm chí còn khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ, phẩy phẩy tay như đuổi ruồi, ý tỏ đã phái tới sát thủ quá dễ dãi rồi.
Nhưng Lăng Tâm thì khác.
Cho nên, Tiêu Diêu Nhược Hàn quyết định đánh gãy đoạn tình cảm này của hắn.
Trong trận quyết đấu định kì mỗi năm một lần của Lãnh Phong sơn trang, nàng không chút do dự chém gãy thanh Tuyết Ngân kiếm mà hắn yêu thích nhất, tung một chưởng khiến hắn đập vào vách tường, thổ huyết đau nhói, ruột gan như muốn rời ra.
Ánh trăng sắc như kiếm, rọi lên khuôn mặt vô tâm của nàng, làm cho hàn ý quanh người nàng dường như đậm đặc hơn. Trong khoảnh khắc đó, hắn hoài nghi nàng thật sự có thể đem lòng yêu người khác sao ? Nàng thật sự yêu sư huynh của hắn sao ? Đôi mắt hổ phách lạnh băng vô cảm, thanh âm lãnh đạm tựa trời đông, nàng cảnh cáo hắn không được lại gần Lăng Tâm, nếu không, sẽ chết dưới lưỡi kiếm của nàng. Sau đó, nàng lại phất tay áo rời đi.
Thế nhưng, Liệt Khâm này đâu phải là hạng người dễ bỏ cuộc…
Và…
Lần gặp thứ ba, đó là khi, ngay trước giờ động phòng hoa chúc của hắn và Lăng Tâm, nàng lại xuất hiện.
Hắn nhìn nàng mà khóe miệng run rẩy, cầu trời, chỉ cần không phải là hôm nay, nàng đánh hắn thế nào cũng được.
Khóe môi nàng giảo hoạt đong đưa, ngón tay không chút sợ hãi vuốt nhẹ lưỡi kiếm sắc bén, thanh âm nhẹ như cánh ve bắt hắn đấu kiếm với nàng một trận, thắng nàng mới có thể cưới Lăng Tâm làm vợ, còn không, hắn nghĩ cũng đừng nghĩ tới..
Quả thực nàng là một nữ nhân khiến hắn không hiểu nổi. Lạnh lùng, sắc sảo, có đôi lúc lại ấm áp, dịu dàng. Chỉ là, cái ấm áp dịu dàng này hoàn toàn không có chỗ cho hắn hưởng. Có lẽ chính vì vậy mà sư huynh Lãnh Thiên Phong mới đem lòng yêu nàng. Một kẻ lãnh huyết, một kẻ vô cảm, quả là hợp đôi.
Bất Diệp ngồi nghe mà cảm thấy thật ngạc nhiên. Không ngờ nữ nhân đó lại “oách” đến vậy. Kiếm pháp khác biệt đó có vài điểm tương tự với kiếm thuật của cô. Có thể khẳng định chắc chắn, nữ nhân này cũng là một người xuyên không.
CÒN NỮA
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...