Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

“…Mang nó theo bên mình, khi nào con nhớ mẫu thân, cứ lấy ra nhìn…” Nói xong, bà lại không cầm được nước mắt mà quay đi nơi khác. Tiếng khóc nức nở nhưng lại bị bịt chặt bởi chiếc khăn tay khiến lồng ngực người ta bức bối.
Phong Luân tướng quân khóe mắt cũng không kìm được xúc động. Nhưng bản tính nam nhi không cho phép ông được rơi lệ. Ông vỗ vai Phong Lữ vài cái rồi bước vội sang nơi khác. Không muốn để nhi nữ thấy được giọt lệ sắp rơi xuống này.
Bất Diệp nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng dường như bị một thứ gì đó cứa vào. Tình thân ! Đúng là rất thiêng liêng ! Cho dù ngày thường Phong tướng quân luôn luôn đối xử lạnh nhạt với cả bốn nhi nữ này. Nhưng, với tư cách là một người ngoài cuộc, Bất Diệp lại biết, kỳ thực trong lòng ông, nhi nữ mà ông yêu thương nhất, chỉ có Phong Lữ mà thôi.
Phong Lữ tiến cung, có thể cả đời này cũng không thể ra khỏi bốn bức tường thành đó được. Biết đến bao giờ mới có thể gặp lại người thân. Một thân nữ nhi, đến với nơi ở mới, người không biết, cảnh không quen, có thể nào tâm trạng vui được đây ?
Nhưng nàng chỉ có thể thở dài trong lòng mà thôi, bởi vì cuộc sống này là do Phong Lữ lựa chọn, nàng ấy cần có dũng khí để đối mặt với nó, không nên trốn tránh.
Bước gần tới chỗ Phong Lữ, nàng chậm rãi cầm lấy đôi bàn tay trắng nõn kia, đặt vào trong đó một chiếc hộp gấm hình chữ nhật dài 2 gang tay. Tuy hộp gấm dài nhưng lại rất nhẹ. :

“ Đây là cuốn nhạc phổ mà tỷ vẫn thường mơ ước. Trong cung nếu rảnh rỗi hãy lấy dương cầm ra rồi luyện tập theo nhạc phổ này…”
Còn chiếc dương cầm kia coi như là nàng tặng cho vị tỷ tỷ này làm quà tiễn biệt đi.
Phong Lữ nhẹ nhàng cầm lấy hộp gấm, khóe môi dần dần dâng lên, tạo thành một nụ cười dịu dàng, thật giống như hoa nở :
“Cám ơn muội…”
Dù đã rất cố che giấu, nhưng khóe mắt long lanh kia làm sao có thể qua

khỏi đôi mắt sắc bén của Bất Diệp.
Nàng thật sự muốn khóc, nhưng lại không thể khóc. Bởi vì nàng biết, mình khóc sẽ chỉ làm người thân thêm đau lòng.
Ài, một nữ tử kiên cường. Vỗ vỗ vào tay Phong Lữ mấy cái, Bất Diệp tỏ ý an ủi nàng.
Nhưng, thời gian chẳng mấy chốc đã trôi qua mau, khiến lòng người dù muốn hay không, vẫn phải làm theo như đã định…
“Giờ lành đã tới, mời Nhạc phi nương nương nhập cung…” Tiếng vị thái giám hô lên vang vọng cả một góc trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui