Sau đó..
Nàng ngập ngừng kiễng chân lên một chút, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, ngượng ngùng chạm nhẹ vào bờ môi hồng nhạt này, sau đó thì thầm khẽ qua phiến tai kia, rồi chạy mất hút….
Rất lâu sau đó, Vũ Hàn vẫn còn đứng tại gian phòng này. Không phải vì hắn không giải được huyệt, mà là vì hắn đang chìm đắm trong câu nói của nàng. Cảm giác vui sướng khiến hắn quên cả thời gian đang trôi qua. Hắn cũng không biết mặt trời đã lặn từ lúc nào nữa rồi..
‘‘…Ta đồng ý gả cho huynh…’’.
* * *
Trở lại với sự việc của Đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành Phong Lữ.
Vì chiếu chỉ đã hạ xuống Phong phủ, nên lễ sắc phong rất nhanh sẽ được cử hành tại Quảng trường Hoàng cung.
Theo như luật lệ của Lưu Vũ vương triều, các quan đại thần bắt buộc phải tham gia, bao gồm cả Phong Luân tướng quân.
Bởi lẽ, ngôi vị Hoàng Hậu cao cao tại thượng kia, rất có thể là do một trong bốn vị quý phi này tiếp nhận. Đối với việc thừa kế hoàng vị trong Lưu Vũ vương triều, có một quy tắc bất di bất dịch, đó là Thái tử – người thừa kế hoàng vị – chỉ có thể là do Hoàng hậu sinh ra.
Cũng bởi vậy mà việc sắc phong Quý phi rất trọng đại, bởi nó đồng nghĩa với việc có thêm một người tranh giành ngôi vị Hoàng hậu, ảnh hưởng trực tiếp đến Hoàng đế đời sau.
Tạm thời không nói đến chuyện này, trong lễ sắc phong Quý phi, Đại phu nhân Vân Ngọc Lộ, Nhị phu nhân Liễu Nhược, Phong Nguyệt và Phong Ngân, tất cả đều có mặt. Đương nhiên, lần này Bất Diệp không thể vắng mặt, nàng bắt buộc phải tham dự. Bởi vì trên danh nghĩa, nàng vẫn là nhi nữ của Phong Luân, tên họ Phong Diệp.
Buổi lễ rất nhanh được cử hành long trọng.
Sau khi mọi người nghe vị thái giám bên trên đọc xong chiếu chỉ một cách kĩ càng, Thái hậu một thân tôn quý chậm rãi bước khỏi chỗ ngồi của mình.
Nhận lấy chiếc hộp gấm dát vàng từ cung nữ bên cạnh, bà bước tới gần
Nhạc phi, tự tay trao cho nàng một miếng ngọc bội to bằng phỉ thúy, tỏa ra ánh sáng thuần khiết đến mê người. Trên miếng ngọc bội đó có chạm khắc một con chim khổng tước rất tinh xảo, từng đường nét đều được chỉnh sửa rất công phu tỉ mỉ, đủ thấy giá trị của miếng ngọc bội này khó đếm nhường nào.
Nếu là trước kia, có lẽ Bất Diệp sẽ ngây ngô quay người sang hỏi Vân phu nhân rằng, đó là vật gì vậy ?. Nhưng, hiện tại thì khác, nàng đã biết được, đó chính là Ngọc khổng tước.
Ngọc khổng tước trong Lưu Vũ vương triều chỉ có 4 tấm, được tạo ra để dành riêng cho 4 vị Quý phi. Miếng ngọc bội này tượng trưng cho thân phận cao quý của họ.
Đương nhiên, cao quý hơn Ngọc khổng tước, mỹ lệ hơn Ngọc khổng tước, chính là Ngọc phượng hoàng.
Nhưng Ngọc phượng hoàng chỉ có 1 tấm duy nhất mà thôi. Và người xứng với nó, không ngoài ai khác, chính là Hoàng hậu.
Về ngôi vị Hoàng hậu này, Bất Diệp thực sự không hề có một chút quan tâm nào. Nhưng, khi nhìn thấy một ánh mắt như hổ đói vồ mồi cứ đảo quanh người Phong Lữ, nàng cũng đã bắt đầu có chút lưu ý. Xem ra, hậu cung Lưu Vũ này cũng chả khác gì với phim ảnh ở thế giới hiện đại mà nàng từng xem.
Nàng nheo mắt lại, âm thầm nhớ kĩ dung mạo nữ tử vừa rồi phát ra ánh mắt đáng sợ kia, Lan phi Tiêu Yên. Hy vọng nữ tử này không ngu ngốc đến nỗi động tới Phong Lữ. Nhưng ai mà biết được, trên đời này luôn tồn tại những kẻ ngu ngốc mà.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Nhạc phi và gia quyến có đôi chút thời gian trò chuyện trước khi Nhạc phi cử hành lễ nhập cung.
Vân phu nhân nước mắt ngắn nước mắt dài ôm lấy Phong Lữ, bà chầm chậm đặt vào tay Phong Lữ một cây trâm cài bạch ngọc. Chiếc trâm này Vân phu nhân vẫn thường cài trên đầu. Bà rất yêu thích nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...