Bất Diệp nén nhịn cơn đau, thích thú nhìn hắn lên cơn đại hỏa, không sợ hãi thách thức, vươn cổ nói :
‘‘ Ta chỉ đáp ứng ở lại bên huynh, không có đáp ứng làm vợ của huynh…’’
Vũ Hàn nheo mắt nhìn nữ nhân trước mặt, đôi mắt lóe lên những tia sáng
mập mờ.
‘‘ Nếu như nàng muốn chọc giận ta, ta nói cho nàng biết, lần này nàng đã thành công rồi…’’
Vũ Hàn bế thốc nữ nhân trong lòng lên, hướng đến gian phòng bên cạnh mà đi, mục tiêu đương nhiên là chiếc giường trong đó.
Bất Diệp bây giờ mới hoảng hốt giãy giụa, lại phát hiện không thể giãy được, nàng lắp bắp nắm cổ áo hắn :
‘‘ Đừng…đừng có hòng làm bừa với ta, nếu không ta sẽ cho huynh nhừ đòn đấy..’’
Món võ Judo đã lâu không giở, nay có khi lại hữu dụng.
Quả nhiên Vũ Hàn đã dừng lại, nhưng đương nhiên không phải vì hắn sợ món võ Judo của nàng :
‘‘ Ta hỏi nàng một lần nữa, gả hay không gả ? ’’
Ngữ khí này của hắn là gì chứ, uy hiếp sao ? Có ai như nam nhân này không ?. Bất Diệp trừng mắt nhìn hắn.
Vũ Hàn hừ lạnh, hắn bước liên tiếp về phía chiếc giường. Đôi tay lại càng siết chặt vòng eo nhỏ kia hơn.
‘‘ Chờ đã…ta nói..’’ Bất Diệp hốt hoảng kêu lên, bàn tay lại càng nắm chặt cổ áo hắn.
Vũ Hàn dừng lại, hắn nhìn nàng, nàng nhìn hắn.
Rất lâu sau, cho đến khi hai cánh tay cộng hai bắp chân Vũ Hàn đã mỏi nhừ, Bất Diệp mới chịu thốt lên một câu, nhưng thật khiến hắn muốn bóp chết nàng :
‘‘…Chọn hay không chọn có gì khác nhau, dù sao sau đó ta trốn đi là
được..’’
Câu nói này, rất hay, rất hay, quả thực rất hay…
Vũ Hàn nhoẻn miệng cười, nụ cười ấy rất dịu dàng, vừa ngọt ngào lại vừa sâu lắng, tưởng chừng như mật ong cũng không thể ngọt bằng nụ cười của hắn vậy. Nhưng, bằng trực giác của mình, Bất Diệp lại biết hắn đang lên cơn thịnh nộ, hắn đang rất giận dữ.
Có điều, nàng lại chẳng lo lắng chút nào.
‘‘ Nàng…’’
Vũ Hàn chưa kịp nói hết câu đã khựng lại, bởi vì nữ nhân kia thừa lúc hắn không phòng bị đã ra tay điểm huyệt hắn. Sắc mặt bất chợt biến đen hơn bao giờ hết.
‘‘ Phịch..’’ Uốn người một cái, Bất Diệp nhảy khỏi vòng tay Vũ Hàn. Nàng đáp xuống đất nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ. Nhoẻn miệng cười thích thú, nàng nhìn nam nhân trước mặt đang đứng như trời trồng.
Xem ra đàm đạo võ công với tên Liệt Khâm kia cũng không tệ, ít nhất nàng đã bắt đầu sử dụng chút ít mánh khóe điểm huyệt này rồi. Tuy nhiên, vì nàng không thể sử dụng nội công, nên nàng biết hắn rất nhanh chóng sẽ có thể cử động.
Ánh mắt Vũ Hàn gần như tóe ra tia lửa điện. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì hiện giờ Bất Diệp không chết cũng trọng thương.
‘‘ Đừng trách ta , huynh không nên ép ta như vậy…’’ Bất Diệp mỉm cười.
Vũ Hàn vẫn mỉm cười, hắn âm thầm vận nội công phá giải điểm huyệt, bằng vào nội công của hắn, chỉ cần một khắc sẽ có thể cử động, để xem nàng còn có thể cười như vậy được không..
Bất Diệp tất nhiên biết rằng hắn đang vận nội công, nhưng nàng vẫn đứng im như vậy…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...