Bất Diệp không phải là một nữ nhân bình thường.
Nếu không, khi lần đầu ra tay giết người, nàng đã không bình tĩnh đến thế. Phải biết rằng, cho dù Bất Diệp đúng là có ngũ đẳng kendo, nàng cũng chỉ là một nữ sinh bình thường của thế kỷ 21.
Dù sợ đôi tay mình vấy bẩn, dù sợ rằng mỗi đêm đều mơ phải thấy ác mộng, dù mùi tanh của máu khiến nàng buồn nôn, nhưng, nàng phải vẫn ra tay giết người.
Bởi vì thứ nàng sợ nhất, không phải là máu, không phải là ác mộng, mà là cái chết.
Nàng có thể vượt qua ác mộng, chỉ cần mỗi tối lại ngủ ít đi, vậy sẽ không mơ thấy mộng nữa…..
Nàng có thể chịu đựng mùi tanh của máu, chỉ cần nín thở lại, tất sẽ không
ngửi thấy mùi gì…
Nhưng, nàng lại không thể vượt qua cái chết…
Nếu như thân xác này mất đi sự sống, nếu như nó đã dần trở nên lạnh lẽo,
nàng sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội được ở bên cạnh những người nàng yêu thương nữa…Vĩnh viễn không thể…
Cho nên, nàng phải giết người…
Một lý do nực cười làm sao, nhưng nàng tự thừa nhận mình là người ích kỷ. Ích kỷ đến tột cùng.
Nếu như ngại ngần thương xót mà không dám xuống tay, chính bản thân nàng sẽ là kẻ nằm xuống đầu tiên.
Bất Diệp bật cười, nàng rời khỏi vòng tay của Vũ Hàn, khẽ lướt ngón tay trắng như ngọc qua vòm cổ của Vũ Hàn, chậm rãi dừng lại, sau đó lướt thoáng qua.
“ Thế nào ? Huynh quên ta là người như thế nào ư ?”
Vũ Hàn khựng lại, hắn nhíu mày, nhắm chặt mắt, thâm tâm niệm đi niệm lại câu nói “ ta phải bình tĩnh, không nóng vội”. Nhưng sự tê ran nho nhỏ ở vòm cổ cộng với thân hình mềm mại kia thật khiến hắn muốn đem nàng trừng phạt một trận. Lửa dục trong lòng hắn càng ngày càng lớn, hạ thể đã có mấy phần biến hóa.
Bất Diệp ngồi trong lòng hắn đương nhiên biết được điều này, nàng lập tức rút tay lại, mặt mày đỏ ửng, nhanh như cắt nhảy ra khỏi nơi nguy hiểm đó, lắp bắp nói “ Ta…Ta còn có việc..chúng ta nói chuyện sau đi..”. Sau đó chuẩn bị quay người bỏ chạy.
Thân người chưa kịp xoay đi đã bị một cánh tay nào đó bắt được, nàng bị kéo giật về sau, rồi lại bị nhấc bổng lên, trở về đúng chỗ cũ. Đúng thật là rất chóng mặt. May thay nó xảy ra rất nhanh.
Bất Diệp đương nhiên biết ai vừa làm điều đó, mặc dù hơi tức nhưng nàng không dám nhìn vào đôi mắt phừng phừng dục hỏa của hắn, chỉ sợ nhìn vào sẽ chết cháy trong đó, nàng quay đầu sang một bên, lơ đãng nhìn sang nơi khác. Miệng lẩm bẩm, đúng là tự mình hại mình mà.
“..Diệp nhi..” Thanh âm hắn khàn khàn đầy mê hoặc, vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ, đôi môi hắn chậm rãi ghé vào phiến tai đỏ ửng của nàng thì thầm, cả người hắn ép rất chặt vào thân thể nàng, mùi sương lạnh giá ấy khiến nàng như mất đi hồn phách.
Bất Diệp dựng đứng cả tóc gáy, đôi mắt hổ phách bị bắt phải quay lại nhìn hắn, đôi tay chống đỡ thân hình cao lớn ấy dần buông lỏng, vô lực mà rơi xuống.
Thật ra thì, không phải nàng không hiểu hắn hiện đang nghĩ những gì, chỉ là…
“ Diệp nhi..gả cho ta đi…” Đôi môi hồng nhạt khẽ lướt qua gò má trắng muốt của nàng, hắn nhìn nàng chăm chú, nói những điều này rất bình tĩnh, nhưng kỳ thực hơi thở có hơi gấp gáp…
Bất Diệp nhìn thật sâu vào đôi mắt màu xám kia, nàng ưa thích đưa những ngón tay trắng muốt lên trước mặt hắn, dịu dàng chạm vào những đường nét tinh xảo , chậm rãi nở nụ cười
“ Vương phủ này không thể chứa được ta đâu..’’
Nụ cười trên gương mặt Vũ Hàn chợt tắt lịm.
Giống như ánh nến hiu tàn giữa đêm đông, thật khiến cho người ta đau lòng khôn xiết.
Cánh tay ôm lấy eo nàng bỗng siết chặt lại, bả vai gầy yếu gần như bị hắn vo tròn, giọng nói trầm khàn của hắn vang lên bên tai :
‘‘ Nàng đừng thử thách tính kiên nhẫn của ta…Nàng đã đáp ứng sẽ ở lại bên ta rồi..’’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...