Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Vũ Hàn nhẹ nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Bất Diệp. Hai bàn tay chậm rãi lồng vào nhau, một nóng một lạnh, cảm giác man mát truyền tới bàn tay hai người. Bất Diệp chợt nhíu mày một cái, nhưng sau đó lông mày lại giãn ra, ngủ tiếp, Vũ Hàn thấy thế liền nhoẻn miệng cười, ý cười trong mắt lại càng sâu đậm..
Cuộc sống không có tranh đấu quyền lực, không có trả thù sinh tử, không có ràng buộc, kì thật hắn rất muốn vươn tay chạm tới chúng, rất muốn có thể cùng nàng tiêu dao khắp chân trời góc biển. Nhưng hắn thân là một Vương gia của cả một triều đại, chỉ một lời nói là có thể rũ bỏ hết trách nhiệm đang gánh trên vai sao ? Không dễ dàng như vậy. Lão Nhị, Tam, Ngũ đều đã rời khỏi hoàng thất, nếu giờ hắn cũng như vậy, ai sẽ là người phụ giúp hoàng huynh giải quyết chính sự đây ?. Hoàng cung không phải là nơi yên bình quyền quý như thường dân vẫn thường thấy, đó là nơi tranh đấu sinh tử, là nơi ăn thịt người không thấy máu, chỉ cần một cử động không hợp lệ, một ánh mắt không biết điều, liền có thể mất mạng. Giữa vòng vây của các thế lực tranh quyền đoạt thế, hắn phải giúp hoàng huynh mình đứng vững, giúp hắn có thể chống chọi với biến cố đến từ mọi phía. Hắn có thể không cần quyền lực, không cần vương vị, nhưng hắn cần người thân. Hắn cũng là một con người. Mẫu hậu, hoàng huynh, hoàng muội, tất cả mọi người đều ở tại đây, hắn thật sự không có cách nào rời đi được. Vì thế, hắn thật sự cám ơn nàng, cám ơn nàng đã nghĩ cho hắn, đã ở lại bên cạnh hắn, khiến cho hắn bỏ được nỗi lo luôn canh cánh trong lòng.
Ngồi bên cạnh nàng lúc này, ngắm nhìn dung nhan yêu kiều của nàng, ngắm nhìn hình dáng nàng khi ngủ, hắn thật thỏa mãn. Hắn chỉ ước có thể ngồi tại đây mãi mãi…
Ánh nắng nhàn nhạt của mùa đông chậm rãi chiếu rọi xuống hình bóng hai người, vô tình vẽ nên một bức tranh thật hoàn mỹ, không tỳ vết .
Ngón tay thanh mảnh của hắn ôn nhu vuốt những sợi tóc đen láy mềm mại xuống khỏi một bên má trắng mịn của nàng, từ từ dịch chuyển lên phía trên, chậm rãi lướt qua đôi môi đỏ hồng như hoa đào, chợt dừng lại.

Một ý nghĩ không biết từ đâu tới làm cho Vũ Hàn bỗng đỏ bừng cả mặt, bàn tay đã có phần run run.
Hắn muốn hôn nàng !
Chớp chớp mắt vài cái, Vũ Hàn chậm rãi đảo mắt ra xung quanh, thấy không có ai đang ở gần đây, hắn mới ngần ngừ cúi thấp đầu xuống, mái tóc bạch kim nhẹ lướt trên khuôn mặt Bất Diệp, hơi thở lạnh lẽo lập tức bắt gặp hơi thở đều đặn của người kia, một giây lơ đễnh. Vũ Hàn đỏ bừng cả mặt, hắn sao thế này, tại sao lúc này lại đột nhiên mắc cỡ. Khẽ bấm chặt bàn tay để lấy lại bình tĩnh, Vũ Hàn ánh mắt trầm lại, đôi môi lành lạnh nhẹ nhàng phủ lên đôi môi ngọt ngào kia, một cảm giác thật khó tả, khiến người ta thật muốn chết chìm trong đó.
“ Ưm..” Thẳng đến khi nụ hôn vụng trộm này đã kéo dài quá lâu, Bất Diệp đang ngủ đột nhiên cảm thấy cực kì khó thở, đôi môi cứ như đang bị vật gì đó chặn lại vậy. Không chịu được nữa.
Đôi mắt hổ phách chợt mở bừng !
“ Huynh…” Bất Diệp trợn mắt cả kinh, chỉ kịp thốt lên một từ duy nhất, sau đó cái miệng duy nhất lại bị chặn lại.
Cái tên Vương gia hỗn đản này, cư nhiên dám hôn trộm lúc nàng đang ngủ ?
Bất Diệp nhanh chóng muốn vùng dậy, lại lập tức phát hiện ánh mắt người kia đã chuyển từ xấu hổ sang cực kì giảo hoạt, hắn dùng cánh tay rắn chắc của mình nắm chặt cổ tay của nàng, đè thân hình mảnh mai của nàng xuống, không cho nàng chút chỗ trống nào để vùng dậy đấu tranh cả, thật là điên người mà.

Nhân lúc hắn không để ý, còn đang triền miên mà hưởng thụ sự ngọt ngào từ đôi môi nàng, nàng lập tức cắn cho hắn một phát, trút hết sự tức giận của mình vào đó.
Hỗn đản ! Không cho ngươi hôn trộm ta..
Vũ Hàn khẽ nhíu mày một cái, lặng lẽ nhìn dung nhan người kia đã đỏ hồng lên vì tức, ẩn chứa một phong thái quyến rũ mê người, mái tóc mềm mại đã có vài sợi hơi rối, ánh mắt giảo hoạt vẫn chưa rời khỏi đôi môi hồng thắm, khẽ xoa xoa khóe môi đau đau, hắn khẽ nói : “ Tiểu yêu tinh, đừng trách ta, ai bảo nàng xinh đẹp như vậy…”
Bất Diệp không nói hai lời liếc mắt tức giận nhìn Vũ Hàn. Đến lời này ngươi còn nói ra được, vô sỉ.
Vũ Hàn ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, cũng không nói câu gì, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngón tay ma thuật lại bắt đầu chậm rãi chuyển động, lướt đến phía chiếc cổ trắng ngần của nàng.
Hắn cúi người xuống cắn nhẹ vào đó.

Bất Diệp giật nảy người, một dòng điện 500 V từ đâu bắn thẳng đến cổ nàng, khuôn mặt luôn luôn băng lãnh rốt cuộc cũng xuất hiện hai đám mây hồng.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vô cùng quyến rũ của Bất Diệp, Vũ Hàn bỗng cảm thấy dưới bụng cháy lên một chút tà hỏa. Đôi mắt xám lóe động nhìn chằm chằm vào nàng, bàn tay đang khóa chặt cổ tay mảnh khảnh bỗng nhiên chuyển động, nhẹ nhàng lướt qua những đường cong quyến rũ mê người kia.
Ngay lúc Bất Diệp nhịn không được muốn dùng một chưởng đánh hắn trọng thương, một âm thanh vô cùng “có duyên” từ sau hoa viên đột ngột vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui