“ Mẫu thân” Phong Nguyệt hét lên.
“ Nhị phu nhân..”
“ Người đâu, mau lại đây, Nhị phu nhân ngất xỉu rồi…”
…
* * *
Phủ Tứ vương gia.
Hôm nay Tứ vương gia Lưu Vũ Hàn thật sự là buồn bực đến cực điểm.
Vốn dĩ hắn muốn cùng Bất Diệp đi đến Bích Hàn Trì để ngắm phong cảnh đẹp, nhưng lại bị hai tên hỗn đản Liệt Khâm cùng Phục Ảnh này một mực kéo lại, không cho hắn đi, bảo rằng công việc của Hắc Đạm còn đang chất thành đống, cần phải đích thân hắn giải quyết.
Dưới ánh mắt liều chết không từ của hai tên thuộc hạ, Vũ Hàn không thể không nghe theo, đành phải theo hai tên kia đến Tổng bộ của Hắc Đạm để làm việc.
Đến quá trưa, Vũ Hàn rốt cuộc tức giận bỏ mặc hai tên thuộc hạ, phủi tay đi khỏi Tổng bộ, cho bọn hắn muốn làm gì thì làm
Vừa ra khỏi thông đạo dài thăm thẳm, đôi mắt chợt nheo lại vì ánh tà dương, Vũ Hàn đã nghĩ ngay đến Bất Diệp, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành
một đường cong tuyệt mĩ.
Nàng đã đồng ý ở lại Vương phủ cùng hắn !
Đây có lẽ là điều mà trước đó hắn chưa từng dám nghĩ tới. Bởi vì từ khi hắn
quen biết nàng đến nay, Bất Diệp vẫn luôn là một nữ nhân rất khó trói buộc, nàng không hề muốn mình phải lệ thuộc vào bất kì ai hay bất kì điều gì, càng không muốn ở mãi một chỗ đến phát chán. Nhưng bởi vì hắn, nàng đã đồng ý. Tuy rằng, hắn biết, điều đó là không dễ dàng. Nhưng vì vậy càng làm cho hắn yêu nàng hơn.
Đi ngang qua hoa viên muôn màu rực rỡ, Vũ Hàn chậm rãi dừng lại trước một tiểu đình viện nho nhỏ, bên cạnh còn có hồ nước xanh ngắt, phẳng lặng . Nơi đó, một bóng hình yêu kiều đang ngủ say dưới nắng ấm.
Vũ Hàn lẳng lặng đứng đó, đôi mắt hắn hiện lên vẻ trìu mến vô cùng, vẻ mặt anh tuấn lúc này tựa như một khu rừng trúc yên bình, vắng lặng, có một cảm giác kì diệu khiến người ta khó nói nên lời. Không ai có thể phủ nhận, Vũ Hàn là một nam nhân cực kì anh tuấn. Nhưng đối với người khác, hắn lại luôn bảo trì bộ dáng trầm mặc, khiến người ta cảm thấy khó thở mỗi khi gần hắn, vì vậy mà trong mắt mọi người, hắn thật giống như một tòa băng sơn vạn năm. Chỉ khi ở cạnh Bất Diệp, hắn mới để lộ ra vẻ mặt hiếm có này.
Lặng yên không một tiếng động đi đến chỗ Bất Diệp, Vũ Hàn nhẹ nhàng rút cuốn sách mà nàng đang cầm trong tay ra, đảo mắt qua một cái, hắn đột nhiên mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Làn gió se lạnh khẽ thổi qua tiểu đình viện. Rặng liễu gần mặt hồ đung đưa trong gió. Mùi hoa sen thơm ngát khiến lòng người mê mẩn.
“ Diệp nhi…” Vũ Hàn chậm rãi tựa lưng vào chiếc cột đỏ rực phía sau, hắn trầm ngâm ngắm nhìn những đóa hoa sen phía xa xa. Trên đôi môi hồng nhạt là một nụ cười hạnh phúc, có một chút ngọt ngào, một chút lo sợ cùng bối rối. Ngọt ngào vì giờ phút này, hắn đã tìm được người con gái thuộc về riêng mình. Người con gái khiến hắn nguyện ý toàn tâm toàn sức bảo vệ nàng. Người con gái khiến cho trái tim hắn từng nhói đau cùng đập rộn ràng..Nhưng hắn cũng sợ. Sợ hạnh phúc mà hắn đang trong tay này chỉ là một giấc mơ không có thật. Sợ hạnh phúc này sẽ đột ngột tan biến.. Như bọt nước bong bóng…. Chỉ cần chạm nhẹ một chút, liền sẽ vỡ tan…
Trong suốt thời niên thiếu của mình, Vũ Hàn chưa bao giờ trải qua một mối tình nào. Không phải vì hắn không thể, mà là vì hắn không muốn. Trong hoàng tộc, hắn là người duy nhất chưa nạp bất kì phi thiếp nào. Cho dù mẫu hậu có thúc giục hắn cưới thê tử bao nhiêu đi chăng nữa, hắn cũng không để ý đến lời bà, một mực cô độc, ngày này qua ngày khác, bởi vì, hắn đang đợi người đó. Nữ nhân chân chính chỉ thuộc về mình hắn. Bỏ qua hết mọi lời xì xào bàn tán, thậm chí là nguyền rủa, hắn vẫn một lòng đợi nàng. Bởi vì hắn biết, trái tim này, chỉ có thể rung động trước nàng mà thôi.
Ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã không muốn giống như phụ hoàng. Tuy rằng tình yêu thương mà phụ hoàng dành cho năm huynh đệ hắn là như nhau, nhưng hắn biết, mẫu thân để đi tới được địa vị như ngày hôm nay, bà đã phải nếm trải không ít cay đắng, đau khổ. Hắn tuyệt đối không muốn vậy, không muốn nữ nhân mà mình yêu thương cũng giống như thế. Hắn yêu nàng, càng không muốn nàng bị tổn thương bởi bất cứ điều gì. Hơn nữa, hắn thật ra cũng là một nam nhân khá ích kỷ, tình yêu của hắn không thể san sẻ cho nhiều người được, hắn chỉ cần một mà thôi. Thế là đủ.
“ Diệp nhi, nàng nói xem, cuộc sống như thế này thật yên bình phải không …”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...