Vì đã được báo trước nên tất cả mọi người trong Phong gia đều nhất loạt đổ ra sảnh để nghe thánh chỉ . Trong đó có đầy đủ mọi người, từ gia chủ Phong Luân, đại phu nhân Vân Ngọc Lộ, nhị phu nhân Liễu Nhược, cho đến đại tiểu thư Phong Lữ, nhị tiểu thư Phong Nguyệt, tam tiểu thư Phong Ngân. Chỉ duy nhất tứ tiểu thư Phong Diệp là vắng mặt. Tuy nhiên, không rõ lí do vì sao lại như vậy.
Thánh chỉ rất nhanh đã được truyền đến Phong phủ. Người truyền chỉ
đương nhiên là Thái giám tiểu Phúc tử nổi tiếng trong cung.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết…”
Dạo này vì thường thức đêm cùng Vũ Thần duyệt tấu chương nên hai mắt của tiểu Phúc tử cũng dần biến thành màu đen, hắn làm việc gì cũng mệt mỏi, uể oải vô cùng. Tuy nhiên, ngay khi phải cất tiếng đọc thánh chỉ thì tiểu Phúc tử đột nhiên lại trở nên hoạt bát lạ thường, không dám có biểu hiện chậm trễ, dường như vừa được tiêm một mũi adrenaline vậy.
“…sắc phong Đại tiểu thư Phong Lữ của Phong gia làm Nhạc Quý phi…Khâm thử..”
“ Tạ ơn Hoàng thượng.” Tiếng hô vang trời của Phong gia đồng loạt vang lên, mọi người đều quỳ rập xuống dưới đất, sắc mặt vô cùng kính cẩn.
“ Phong tướng quân, chúc mừng ông. Nếu không còn việc gì khác, tiểu Phúc tử này xin được trở lại Hoàng cung ngay, dạo này trong cung thật sự rất bận rộn. Ài da, cũng là một phần do đạo thánh chỉ này mà.” Trao thánh chỉ cho Phong Luân xong, Thái giám tiểu Phúc tử không nhanh không chậm mỉm cười chúc mừng, tuy hỉ ý đã giảm bớt, nhưng vẫn là có, cho nên cũng không phải khó nghe lắm. Riêng câu cuối cùng thì tiểu Phúc tử lại nói gần như là tự lẩm bẩm một mình vậy.
“ Phong mỗ cảm tạ lời chúc mừng của đại nhân..Nếu đại nhân còn có việc, xin mời cứ đi trước..” Nhưng Phong Luân thính lực rất nhạy, đã sắc bén nắm bắt được lời nói của tiểu thái giám trước mặt, tuy vậy ông vẫn mỉm cười đáp lại.
“Vậy tại hạ xin cáo từ..” Tiểu Phúc tử chắp tay một cái, sau đó mang người rời đi.
Ngay khi bóng tiểu Phúc tử đã khuất dạng sau cánh cửa lớn Phong phủ, sắc mặt Phong Luân trầm hẳn lại. Đôi mắt sắc bén ẩn dấu dưới dáng vẻ trầm tĩnh nheo lại thành một đường thẳng, bàn tay nắm chặt lại thành đầu quyền, các khớp xương kêu lên răng rắc..
Phong Luân biết, lời nói của tiểu Phúc tử lúc nãy chính là một lời nhắc nhở đối với ông. Chuyện Hoàng thượng sắc phong Phong Lữ làm Quý phi đã làm dấy lên một làn sóng tranh đấu ngầm giữa các thế lực trong triều. Tiêu gia ủng hộ Lan phi. Mặc gia ủng hộ Trúc phi. Lâm gia ung hộ Hạnh. Vốn ba thế lực khổng lồ này đang kiềm chế lẫn nhau, nay Phong gia lại đột nhiên bước chân vào vòng xoáy đó, cũng không thể tránh khỏi bị cả ba thế lực nhắm tới. Dù sao bóp chết một thế lực còn kém cỏi từ trong trứng nước sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc ra tay với một con quái vật đã sống thành tinh. Phong gia không nghi ngờ chính là đang lâm vào tình cảnh hiểm nguy.
Phong Luân nhíu chặt mày, cánh tay gồng lên mạnh mẽ, mạch máu nổi lên trông rất đáng sợ, cực lực áp chế lửa giận đang trào dâng trong lòng.
“ Hừ, ta không cần biết các ngươi lớn mạnh đến thế nào..Nhưng chỉ cần còn Phong Luân ta ở đây, Lữ nhi và Phong gia, các ngươi đừng hòng chạm được vào họ. Nếu không, bất chấp gia tộc này có phải suy vong đi chăng nữa, ta cũng sẽ khiến tam đại gia tộc các ngươi phải nếm trải đủ..”
Phất tay áo một cái, Phong Luân quay người đi vào trong thư phòng, bỏ lại gia quyến vẫn còn đang bồi hồi ngoài sân.
“ Lữ nhi, thật tốt quá rồi, tốt quá rồi..” Đại phu nhân nước mắt chảy dài ôm chặt lấy Phong Lữ mà khóc.
“ Mẫu thân, đừng khóc…” Phong Lữ hốc mắt cũng đỏ hồng, nàng nhẹ nhàng ôm lấy Đại phu nhân, nghẹn ngào nói. Tuy nước mắt đã sớm bao phủ đôi mắt đen láy của nàng, nhưng trên đôi môi đỏ hồng kia đang nở một cười đẹp đẽ.
Nhị phu nhân và Phong Nguyệt sau khi nghe thấy thánh chỉ thì như gặp phải
sét đánh, đứng lặng đi.
Tam tiểu thư Phong Ngân thấy thế thì thở dài nhẹ một hơi, lắc đầu ngao ngán bước chậm về phía thư phòng của mình, không quan tâm đến những việc vừa xảy ra.
“ Sao..sao lại như thế này ?..Mẫu thân..” Phong Nguyệt mặt xanh mét nắm chặt lấy tay Nhị phu nhân.
“ Ta..ta cũng không biết..” Nhị phu nhân ôm lấy đầu, cảm thấy đầu óc mình như đang choáng váng, giống như ai đó vừa dùng tảng đá đập lên vậy, đứng cũng không nổi nữa, mặt mũi đột nhiên tối sầm, ngất lịm đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...