Nữ Huyện Lệnh Xinh Đẹp Cải Trang Thành Nam Np


Lương Tụ cụp mắt nhìn gương mặt xinh xắn ửng đỏ của nàng, nhếch một nụ cười xấu xa, miệng đáp lại: “Được.

” Trong lòng thì nghĩ nên đổi thành biệt danh gì.

“Vậy, ý nhân à, nhà nàng làm gì?”Đường Vãn Ý ngoái đầu hờn dỗi liếc hắn, khóe miệng Lương Tụ giương lên.

“Phụ thân ta là tiên sinh của trường tư thục ở thành tây.

”Lương Tụ gật đầu, quả nhiên là vậy.

Đôi mắt đẹp của nàng đảo qua, hỏi hắn: “Tại sao các ngươi lại tự tập hợp ngoài này?” Sáng nay nàng đã xem sơ qua, nhân số không ít, ước chừng khoảng ba nghìn người, thế lực lớn hơn nhiều so với các du binh phân tán khác.

“Tiểu… Ý nhân, nàng có từng nghe qua về Phiêu kỵ đại tướng quân Chung Hạc chưa?” Lương Tụ không định giấu nàng, hơn nữa việc này cũng không phải không để cho người khác biết.

Đường Vãn Ý gật đầu, ông ta cũng là cậu của Lục hoàng tử Hà Thanh Trác, nắm giữ rất nhiều quyền lực, bởi vì có ông ta ở sau chống đỡ, người bên ngoài đều nói vị trí thái tử nhất định sẽ thuộc về Lục hoàng tử.


“Bọn họ vốn là người trung thành với Chung lão tướng quân, nhưng con út của Chung lão tướng quân lại ức hiếp dân chúng, cưỡng hiếp dân nữ, thậm chí tùy ý đánh đập và xử phạt thuộc hạ.

Tên Vương Hạn kia vốn là tướng sĩ dưới quyền của Chung Hoàn vô cùng tức giận, dẫn dắt mấy trăm binh sĩ dưới quyền khác trốn khỏi quân doanh.

Sau đó rất nhiều binh sĩ trong lòng nguội lạnh hoặc đã từng bị đánh phạt cũng gia nhập vào.

”Hắn tạm dừng một lát, Đường Vãn Ý ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hỏi: “Vậy còn ngươi?”Lương Tụ nhìn dáng vẻ tò mò của nàng, từ từ nói: “Sư phụ ta vốn là phó tướng của Chung lão tướng quân nên ta cũng đi theo ông ấy, nhưng mà.

” Hắn cụp mí mắt, giọng điệu lạnh đi: “Chung lão tướng quân không những dung túng ấu tử, còn sinh ra tâm tư không nên có.

Sư phụ ta lòng đã nguội lạnh, hơn nữa đã lớn tuổi rồi nên muốn về quê dưỡng lão dưỡng thọ, ai ngờ đi được nửa đường thì bị người ta ám hại.

”Đường Vãn Ý kinh ngạc trừng mắt, không ngờ hắn và đám binh sĩ phân tán này lại là người của Chung lão tướng quân.


“Ta muốn báo thù thay sư phụ nhưng sức một người có hạn nên đã đi tìm đám người Vương Hạn.

Lúc đó bọn họ bị người của Chung Hoàn bay vây diệt trừ, ta đã lập kế cứu bọn họ ra, sau đó dẫn bọn họ đi đến biên cảnh du đãng và chờ cơ hội.

”“Chờ cơ hội gì?” Nàng sốt ruột hỏi.

Lương Tụ nhướng mày: “Nàng đoán đi.

”Nàng sờ cằm, nhăn mày nghĩ xem hắn chờ cơ hội gì.

Lương Tụ khẽ cười một tiếng, phiền muộn trong lòng tan đi mất, vươn tay vuốt lông mày nàng: “Nếu ý nhân bằng lòng cho ta chút lợi ích, ta sẽ mềm lòng nói tường tận cho nàng.

”Đường Vãn Ý nghe ra ý đồ trong lời nói của hắn, cảnh giác nhìn hắn một cái, nhưng đang nghe hay thì dừng lại khiến này ngứa ngáy trong lòng.

Hắn tiếp tục dụ nàng: “Hôn ta một cái ta sẽ nói cho nàng.

”Hai gò má của Đường Vãn Ý nhất thời hiện lên một rặng mây đỏ, sao người này không bao giờ đứng đắn hết vậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận