Nụ Hôn Trong Gió


Sau hai tuần chia tay Minh tôi vẫn ngỡ như mình đang mơ. Mọi kí ức của 1 năm trước bỗng chốc trở nên rõ nét hơn bao giờ hết. Mọi kỉ niệm và con đường chúng tôi đã đi cùng nhau bỗng chốc ào về như gió. Những buổi sớm mùa Thu như thế này vẫn khiến lòng tôi chẳng thể nào ngừng nhớ về anh. Tôi khẽ giật mình, giờ đây Minh đã không còn là của tôi nữa, chúng tôi đã không còn là người yêu.
Tôi yêu Minh khi vừa bước vào tuổi 20 còn anh vừa qua tuổi 24. Tôi là một đứa con gái khá bướng bỉnh và yêu sách, còn Minh, anh là người trầm tĩnh chững chạc khác với cái tuổi đôi mươi của một người đàn ông. Minh có rất nhiều những qui tắc trong cuộc sống còn tôi thì không. Với tôi, thích là được, thích làm, chẳng hề có bất kì một qui tắc nào cả. Từ nhỏ mọi phép tắc dường như không thể nào áp dụng được lên con người tôi. Nhưng khi đến với Minh tôi có cảm giác mình khẽ nép mình vào anh, mọi qui tắc anh đưa ra đều có cách lí giải mà khiến tôi phải “đầu hàng” khuất phục. Tôi đã từng nghĩ yêu nhau thì phải thích nghi với một nửa còn lại của mình nhưng hình như tôi đã lầm. Mọi người đã nói rằng tôi giống như một cơn gió, luôn thích thay đổi và ngao du. Và vì thế, những qui tắc trong cuộc sống là điều hoàn toàn vô tác dụng. Nhưng khi yêu Minh, tôi đã tin vào những qui tắc, ví dụ như việc anh luôn luôn chỉ nhắn tin hoặc gọi điện cho tôi vào một giờ cố định, anh luôn hẹn tôi vào những ngày được sắp đặt trước trong thời khoá biểu của mình. Anh luôn luôn chỉ thích vào những nhà hàng yêu thích và cũng chỉ ngồi một cái bàn quen thuộc duy nhất. Tóm lại, Minh là tuýp người không muốn thay đổi khác với một đứa con gái như tôi luôn muốn thử và luôn muốn được trải nghiệm mọi điều.
Tôi có cảm giác rằng Minh giống như mặt đất, mãi hiền hoà và bao dung, mãi là chốn để cơn gió nhỏ như tôi dừng chân. Nhưng tôi đã lầm, mặt đất mãi mãi là nơi chẳng hề suy chuyển, còn gió, dừng chân rồi sẽ bay sẽ tung tăng mọi miền. Và tôi đã kịp nhận ra điều đó sau lời chia tay quá đỗi nhẹ nhàng. Có thể, chúng tôi đã không còn có điểm chung và còn mọi cố gắng để hoà hợp với nhau nữa. Nhưng chẳng thể nào tin được rằng trái tim tôi vẫn nhức nhối khi mọi kí ức có anh ào về.
* * *
Tôi đăng kí khoá học làm biên kịch của trường Sân Khấu Điện Ảnh, khoá học chỉ diễn ra hai tháng vào các ngày cuối tuần. Tôi học đại học ngành quản lý kinh tế nhưng sở thích của tôi là hàng ngày quanh quẩn xem những bộ phim và tìm cách “bóc tách” nó như một điều thích thú. Tôi cũng thích viết và xây dựng lên thế giới nhân vật trong đó mình là người nắm giữ số phận của họ. Với phim ảnh, mỗi lần cùng nhau đi xem phim với Minh anh thường im lặng còn tôi miệng chẳng thể nào ngừng nhận xét các chi tiết “đáng lẽ phải như thế này, đáng lẽ phải như thế kia”. Nhiều lần tôi nói với Minh rằng sẽ đi học thêm về Biên Kịch, anh cười và khẽ cốc nhẹ vào đầu tôi nói rằng tôi viển vông quá, hãy sống một cách hiện thực hơn và tập trung vào những gì đang có. Tôi không thấy được sự chia sẻ và đồng cảm từ anh nhưng vẫn làm theo anh nói. Tôi bỏ ý định đó và nghĩ về một tương lai như anh đã lên kế hoạch trước. Ra trường, tìm một công việc đúng ngành, phấn đấu để có chỗ đứng và tiền bạc, rồi sau đó mới là tình yêu. Tôi khẽ gật đầu và rồi cố gắng vì những gì anh đã vạch sẵn ra ình, dù sao thì những gì được lập trình sẵn cũng tốt cho tương lai khi yêu anh tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng giờ, anh không còn là người yêu nữa, tôi lấy lại ước mơ và niềm yêu thích của mình. Và điều quan trọng là tôi muốn được thử sức với một lĩnh vực đầy tính nghệ thuật mới lạ.
Lớp học có hơn 20 người, chủ yếu là những bạn sinh viên ngành ngôn ngữ, báo chí và các chuyên ngành về lí luận văn học. Cũng may những truyện ngắn của tôi được đăng trên các báo là yếu tố để tôi có thể lọt qua vòng sơ loại.
Nhìn hồ sơ của tôi, cô chủ nhiệm gỡ cặp kính xuống rồi mỉm cười nói với tôi
- Học quản lí kinh tế nhưng thích được làm biên kịch điện ảnh. Tôi rất thích đam mê này của em!
Tôi khẽ cảm ơn cô rồi cầm tờ giấy điền các thông tin với một niềm vui nho nhỏ.

Cô phụ trách lớp có mái tóc đã hoa râm, tôi đoán chắc cũng tầm tuổi như bố mẹ tôi vậy. Mặc dù mái tóc đã ngấm màu thời gian nhưng khuôn mặt cô vẫn toát lên vẻ trẻ trung và quí phái. Lần đầu tiên tôi được nghe động viên về việc tôi đã quyết định theo đuổi mặc dù nghe có vẻ hơi viển vông. Trước đó Minh thường coi đó là việc trẻ con mà tôi thích nhanh và rồi sẽ chán nhanh. Nhưng quả thật lần này tôi rất có hứng thú ngay từ khi bắt đầu, và nếu không thử thì có lẽ tôi sẽ tiếc nuối cả cuộc đời vì mình đã không dám làm những gì mình thích. Đôi khi để sống thật với cảm xúc của mình còn là một quá trình đầy biến động và nhiều tranh cãi. Tôi đã mất nhiều thời gian để nghiệm ra điều đó.
Buổi học đầu tiên tôi há hốc mồm khi được lắng nghe về các thể loại biên kịch, cách kết cấu và lối dẫn dẵn như thế nào. Tôi cũng giảng về những người đi trước và có được vị trí đứng trong làng biên kịch hiện nay. Cô giáo nói với chung tôi rằng: Nghề biên kịch là một nghề nhìn vào có thể là hào nhoáng nhưng nếu dấn than vào rồi thì phải có một tinh thần thép để đứng vững. Mọi sản phẩm của bạn tạo ra là cách mà bạn truyền tải trái tim mình đến mọi người và đôi khi những gì các bạn dựng lên lại là tạo nên cuộc sống cho người khác. Hãy đem cả thế giới và cả cuộc sống vào đó!. Tôi chăm chú từng lời nói như sợ chúng lọt ra ngoài mất, hóa ra đây là một công việc mang nhiều sứ mệnh đến như vậy. Tôi nghe thấy trái tim mình rạo rực với những ý tưởng và khao khát được thỏa sức vùng vẫy trong ước mơ của mình.
Buổi học kết thúc sau 4 tiết giảng không ngừng của cô chủ nhiệm, cô hiện là một Biên kịch có tiếng trong giới điện ảnh. Học viên ai cũng hào hứng và phấn khích, riêng tôi, cố đợi cả lớp về hết và lon ton đến gặp riêng cô để trò chuyện vài phút.
- Thưa cô! Tôi tiến đến gần khi cô đang thu đồ đạc để chuẩn bị về.
- Có vấn đề gì không em? Cô giáo nhìn tôi và rất dịu dàng.
- Thưa cô, em muốn nói rằng buổi học của cô em rất thích ạ.
- Cô cám ơn em. Hai cô trò ta cùng đi cùng nói chuyện nhé!
Tôi bước theo cô, tôi bày tỏ một số quan điểm của mình về những gì cô đã giảng và quả quyết rằng mình sẽ theo đuổi ước mơ này đến cùng. Tôi thừa nhận với cô mình là dân ngoại đạo không được rèn luyện bài bản về văn chương nhưng tôi quả quyết với cô rằng mình đủ đam mê để theo đến cùng. Và những thiếu sót đôi khi sẽ là động lực để tôi cố gắng. Cô giáo nhìn tôi và khẽ mỉm cười, cô động viên và hi vọng sẽ sớm nhìn thấy được tài năng của tôi ở lớp học.
Tôi về nhà, lên mạng tìm kiếm mọi thứ tài liệu và mọi thứ liên quan đến biên kịch. Đúng là trước đây tôi vẫn thường “bóc tách” mọi thứ từ phim ảnh nhưng quả thực điều đó chưa thể đủ. Đó là tôi mới chỉ đứng trên phương diện khách quan và theo cảm tính. Việc học và tiếp cận bộ môn này quả thật lượng kiến thức của tôi chỉ giống như giọt nước với đại dương, còn đam mê của tôi, tâm huyết của tôi. Tôi sẽ chất cao như núi Thái Sơn. Tôi khẽ mỉm cười với quyết tâm cao ngất của mình.

* * *
Sáng chủ nhật, Vy hẹn tôi ở quán Bơm, cô gái này lúc nào cũng đúng giờ. Tôi đến thì đã thấy Vy ngồi đó từ bao giờ. Vy mặc váy trắng, áo khoác bò rất cá tính, tóc búi cao và trang điểm nhẹ nhàng.
- Xin lỗi, lần nào cũng bắt cậu đợi! Tôi mỉm cười tỏ vẻ hối lỗi.
- Hì, tại tớ đến sớm thôi. Vy cười hiền.
- Sao hôm nay lại hẹn tớ ra thế này? Theo tớ thì điều này không bình thường chút nào. Tôi nháy mắt với Vy lém lỉnh.
- À, muốn gặp cậu một chút trước khi đi.
- Hả, đã đi rồi sao? Tôi há hốc mồm.
- Không, tớ chưa đi Úc, sao đi nhanh thế được khi mà visa còn chưa cấp chứ. Tớ đi Cát Bà 2 tháng để quản lý resort, sau đó tớ mới đi. Hồ sơ xin bảo lưu ở trường tớ làm xong rồi.

- Vậy hả? Làm tớ hết hồn. Sao không ở đây bù khú với tớ rồi mới đi Úc có hơn không? Ra ngoài Cát Bà làm gì? Ở đó không có tớ đâu, cậu sẽ buồn chết đó. Tôi vênh mặt lên vẻ giận dỗi.
- Hì, tớ muốn thư giãn đầu óc một chút thôi!
Vy là bạn thân với tôi từ tiểu học, hai đứa nhà ở chung phố, hồi bé tý bố mẹ vẫn thường phân chia đưa đón hai đứa. Cấp hai chúng tôi chung trường nhưng khác lớp. Cấp 3 thì học khác trường còn lên đại học mỗi đứa một nơi và một ngành học. Tôi vẫn thường gặp Vy ở café Bơm này. Quán café lần đầu tiên hai đứa lang thang trên đường Phùng Hưng rồi quyết định vào vì cái tên rất lạ, sau đó, mọi lần khác cứ hí hửng hẹn nhau ra Bơm ngồi. Chẳng biết vì tên của nó rất lạ hay chúng tôi thích cái không gian của quán nữa. Mỗi lần tôi chỉ cần nhắn cho Vy “quán cũ nhé!” thế là Vy hiểu ngay tức thì. Và sau nhiều năm tôi và Vy cũng chưa có ý định đổi sang một nơi khác để gặp nhau.
Vy chuẩn bị cho chuyến du học sang Úc chuyên ngành Quản trị khách sạn. Gia đình Vy rất khá giả, bố có một công ty tư vấn về tài chính và là chủ một resort ở Cát Bà. Cô mới 20 tuổi nhưng là con gái độc nhất của gia đình nên mọi việc dường như Vy phải chịu trách nhiệm và gánh vác trên vai mọi thứ để thừa hưởng khối tài sản kếch xù từ resort đó cũng như để điều hành nó ra sao. Cô bạn của tôi có một dáng người thanh cao, đặc biệt Vy hát rất hay, từ nhỏ đã được học piano, học thanh nhạc. Vy yêu âm nhạc và muốn được đứng lên sân khấu, nhưng cái trọng trách lớn lao của gia đình khiến bố mẹ kỳ vọng rất nhiều vào cô bạn của tôi khiến Vy phải từ bỏ mọi thứ. Vy đã từng được lọt vào vòng trong của một cuộc thi tìm kiếm tài năng nhưng rồi phải bỏ dở bởi năm đó khủng hoảng kinh tế khiến công ty của bố cô đứng trên nguy cơ phá sản, rồi mọi bê bối từ resort khiến Vy không thể nào sống cho ước mơ của mình được nữa. Tôi tiếc cho Vy, cho ước mơ của cô ấy, cô gái này lúc nào cũng mang đầy trọng trách. Và Vy cũng là người hiểu tôi nhất như biết rõ nhất về mối quan hệ giữa tôi và Minh.
- Tớ sẽ đi 2 năm chắc 2 năm sẽ chẳng được ngồi ở Bơm như thế này rồi. Vy nói tiếc rẻ.
- Cậu lúc nào cũng mang trong mình quá nhiều trách nhiệm.
- Ừ, nhiều khi tớ ước tớ không phải là tớ. Tớ ước được sống như cậu.
- Tớ á? Vì sao cơ?
- Cậu rất tự do. Như là gió.
Tôi giật mình, đã rất nhiều lời khen ngợi dành cho tôi vì tôi là một đứa sống có cá tính. Việc yêu ghét rõ ràng và đôi khi không thích sự ràng buộc. Có lần Vy đã bảo tôi giống như là Gió, được bay nhẩy và tung tăng làm mọi điều, được đi mọi nơi mà tôi thích. Tôi hoàn toàn khác với cô ấy. Hóa ra, tôi đang tự do và hạnh phúc. Thế mà điều này bản thân tôi lại không hề biết.
- Minh và cậu dạo này sao rồi? Vy hỏi, cố nói với tôi bằng một giọng bình thường nhất có thể

- Sao răng gì nữa, giờ bọn tớ đã là người yêu cũ. Tôi vẻ trả lời tưng tửng.
- Nghe ba từ “người yêu cũ” phát ra từ miệng cậu mà thật chat chúa.
- Thì sự thật là như vậy mà, tớ nhận ra rằng tớ rất khác Minh.
- Tớ đã thấy điều này ngay từ khi hai người bắt đầu.
- Vậy sao cậu không can ngăn tớ?
- Can ngăn sao được khi cậu và anh ấy đang say?
“Say!” Đúng rồi, tôi và Minh đã say. Và khi tỉnh lại mọi thứ giống như vừa trải qua một cơn say xỉn. Hậu quả của nó thật kinh khủng, tôi cũng chẳng muốn nhớ đến nữa. Nhưng, dư âm về cơn say với tôi vẫn còn, tôi vẫn còn choáng váng một chút khi nhớ về anh. Tôi là người bị… đá trước cơ mà!
Trước khi tôi và Minh yêu nhau Vy và Minh cũng có một mối quan hệ tốt đẹp. Minh là Trưởng phòng quản lý dự án của công ty bố Vy, cô ấy luôn coi Minh như một người thầy. Hàng ngày, ngoài việc học trên lớp Vy phải đến công ty để thực tập. Mối quan hệ của Minh và Vy trước khi tôi xen vào là “thầy- trò”. Tôi hỏi Vy và Minh thì hai người luôn dành những từ ngữ rất tốt đẹp về nhau. Từ đó tôi cũng không hỏi Minh về Vy nữa, với hai người đó khi đi chung với tôi họ luôn giữ một thái độ rất chừng mực, khác với tôi suốt ngày chành chành chọe chọe nhí nhố trêu chọc. Có lẽ, Vy và Minh giống nhau, ít ra là về thái độ thể hiện trước mặt tôi, một thái độ rất rất qui tắc.
Hai chúng tôi khép lại câu chuyện ở đó. Cuộc sống của Minh tôi cố tình để không hỏi qua Vy. Nếu còn hỏi có lẽ tôi sẽ sống những ngày tháng chỉ chăm chăm nhìn vào anh ấy. chỉ chăm chăm xem anh ấy ra sao. Trước khi tôi và Minh yêu nhau, chúng tôi không có nhau, tôi vẫn hạnh phúc sống hàng ngày thì cớ làm sao sau khi chúng tôi chia tay tôi không thể sống như thế? Cuộc sống sẽ cứ trôi qua và tôi cũng còn rất nhiều thứ để làm ở phía trước, hiện tại gần nhất là café với Vy và mọi cố gắng trong khóa học Biên Kịch của tôi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui