“Em có biết anh không hiểu được điều gì không?” Gregory nói, vênh đầu, nghiên cứu Ivy trong chiếc váy lụa ngắn của cô. Một nụ cười tinh quái trải rộng trên gương mặt anh ta. “Anh không hiểu tại sao em không bao giờ mặc chiếc váy phù dâu đẹp đẽ đó.”
Maggie nhìn lên từ dĩa khoai tây chiên mà bà đang mang lên lầu cho Andrew. Mọi người sẽ ra ngoài chơi đêm đó.
“Ồ, nó quá trang trọng cho quán Durney,” Maggie nói. “nhưng cháu nói đúng, Gregory. Ivy sẽ tìm ra nơi nào đó để mặc chiếc váy đó lần nữa.”
Ivy cười nhẹ với mẹ cô, rồi bắn cho Gregory một cái liếc cảnh cáo. Anh ta cười toe toét với cô. Sau khi Maggie rời khỏi bếp, anh ta nói. “Đêm nay nhìn em thật quyến rũ.” Anh ta nói với một vẻ thản nhiên, mặc dù ánh mắt anh ta nấn ná trên cô. Ivy không còn cố suy đoán xem Gregory ngụ ý gì với những lời bình luận của anh ta nữa – dù anh ta thật sự khen cô hay chế diễu cô. Cô để những gì anh ta nói trôi tuột đi. Có lẽ cuối cùng cô đã trở nên quen thuộc với anh ta.
“Em đang trở nên thường xuyên bao biện cho anh ta rồi đó.” Tristan đã nói sau khi cô kể với anh về những gì đã xảy ra đêm thứ bảy.
Ivy đã điên tiết với Eric về trò bịp ngu ngốc của hắn. Gregory không thú nhận có tham gia vào màn biểu diễn. Anh ta nhún vai và nói. “Em không bao giờ biết được Eric định làm gì. Đó là những thứ khiến hắn thấy vui nhộn.” Dĩ nhiên, cô cũng nổi giận với Gregory. Nhưng việc sống với anh ta ngày này qua ngày khác, cô đã thấy cách anh ta đấu tranh. Từ cái chết của mẹ anh ta, có những giờ anh ta dường như hoàn toàn lạc vào suy nghĩ của riêng mình. Cô nghĩ về ngày anh ta đề nghị cô một chuyến đi mà họ đã cùng đi qua khu vực lân cận cũ của mẹ anh ta. Cô đã kể với anh ta rằng cô đã ở nơi đó trong đêm mưa bão đó. Anh ta chỉ ậm ừ đôi chút và không nhìn vào mắt cô trong phần còn lại của đường về nhà.
“Em phải là một tảng đá để không cảm nhận về anh ấy.” Ivy nói với Tristan và kết thúc cuộc thảo luận ở đó.
Cả Tristan và Gregory đều có khuynh hướng né tránh nhau. Như thường lệ, đêm đó Gregory biến mất ngay khi Tristan lái xe đến.
Tristan luôn đến sớm để chơi đùa vài phút với Philip. Với một ít thỏa mãn, Ivy nhận thấy rằng lần này Tristan không thể tập trung được, dù đội nhà đã giảm đi hai đấu thủ bằng cao su trong nhóm và Don Mattingly gặp phải thử thách gay go. Cột gôn thứ hai đã bị lấy cắp mất trong lúc cầu thủ ném bóng lén nhìn trộm Ivy.
Philip gia tăng thất vọng khi lần thứ ba Tristan không thể nhớ được có bao nhiêu trái bóng ra ngoài sân, và huỳnh huỵch bỏ đi gọi cho Sammy. Ivy và Tristan chớp lấy thời cơ chuồn ra khỏi nhà. Trên đường đến xe hơi, Ivy nhận ra Tristan có vẻ yên lặng một cách khác thường.
“Ella thế nào?” Cô hỏi.
“Tốt.”
Ivy đợi. Thông thường anh sẽ kể một câu chuyện vui của Ella. “Chỉ tốt thôi sao?”
“Rất tốt.”
“Anh đeo thêm một chiếc chuông vào vòng cổ của nó à?”
“Phải.”
“Có gì sai sao, Tristan?”
Anh không trả lời ngay. Đó là Gregory, cô nghĩ. Anh vẫn còn tự dằn vặt về Gregory và cuối tuần vừa qua.
“Nói với em đi!”
Anh quay người đối diện với cô. Với một ngón tay, anh chạm vào phía sau cổ cô. Mái tóc cô bới cao đêm đó. Vai để trần, ngoại trừ hai sợi dây mảnh. Chiếc áo cô mặc kiểu chun ngực, với một hàng nút nhỏ chạy dọc phía trước.
Tristan vuốt tay anh dọc theo cổ cô, rồi lướt qua bờ vai trần. “Đôi khi thật khó tin là em có thật,” Anh nói.
Ivy nuốt khan. Hết sức dịu dàng, anh hôn lên cổ cô.
“Có lẽ… có lẽ chúng ta nên vào trong xe.” Cô gợi ý, liếc nhìn lên cửa sổ ngôi nhà.
“Đúng thế.”
Anh mở cửa. Có những bông hoa trên ghế ngồi, những đóa hồng màu tím nhạt. “Ôi trời! Anh quên mất.” Tristan nói. “Em có muốn mang chúng vào trong nhà không?”
Cô cầm lên và giữ những bông hoa sát mặt cô. “Em muốn chúng ở cùng em.”
“Chúng sẽ héo mất.” Anh bảo cô.
“Chúng ta có thể cắm chúng vào một ly nước tại nhà hàng.”
Tristan cười. “Điều đó sẽ cho cô phục vụ thấy loại ly mà chúng ta cần.”
“Chúng thật đẹp!”
“Phải.” Anh nói êm ái. Ánh mắt anh tập trung vào cô, như thể anh đang ghi nhớ cô vào trong ký ức. Rồi anh hôn vào trán cô và giữ những bông hoa trong lúc cô vào trong xe. Khi họ lái xe, họ nói về kế hoạch của họ cho mùa hè. Ivy vui rằng Tristan đã đi theo lộ trình cũ hơn là theo đường xa lộ. Cây cối thật tuyệt và có hương thơm vào tháng Sáu. Ánh nắng chiếu lốm đốm trên những nhánh cây giống như những đồng vàng trượt qua những ngón tay của các Thiên thần. Tristan lái xe qua những con đường đầy gió với một tay trên bánh lái, một tay khác vươn đến tay cô, như thể sợ cô có thể biến mất.
“Em muốn đến hồ Juniper,” Ivy nói. “Em sẽ thả nổi ở đó trong khu vực sâu nhất, nổi trong một giờ, Với ánh mặt trời chiếu lấp lánh trên những ngón tay và ngón chân em…”
“Cho đến khi trở thành một con cá to.” Tristan trêu chọc.
“Em cũng sẽ nổi trong ánh trăng nữa.” Cô tiếp tục.
“Ánh trăng? Em sẽ bơi đêm sao?”
“Cùng với anh. Chúng ta có thể bơi khỏa thân.”
Anh liếc nhìn cô và ánh mắt họ ghim chặt lấy nhau trong một thoáng.
“Tốt hơn là không nhìn em và lái xe cùng lúc.” Anh nói.
“Vậy thì ngừng lái xe đi.” Cô đáp nhanh. Anh liếc cô, và cô đặt tay lên miệng. Từ ngữ đã thoát ra, và cô lập tức cảm thấy bẽn lẽn và ngượng ngùng. Một đôi ăn diện và đang trên đường đến một nhà hàng sang trọng thì không tấp vào lề để âu yếm nhau.
“Chúng ta sẽ trễ cho chỗ đặt trước mất thôi.” Cô nói. “Anh nên đi tiếp.”
Tristan lái chầm chậm chiếc xe khỏi lòng đường.
“Có một dòng sông,” Anh nói. “Em có muốn đi xuống dưới đó không?”
“Có.”
Cô đặt những bông hoa trên ghế sau. Tristan đi quanh để mở cửa cho Ivy. “Em định đi bộ với đôi giày đó sao?” Tristan hỏi, liếc xuống đôi giày cao gót của Ivy.
Cô đứng lên. Cả hai gót giày lún thẳng xuống bùn.
Cô cười thành tiếng, và Tristan đón lấy cô. “Anh sẽ cho em đi nhờ vậy.” Anh nói.
“Không, anh sẽ làm rớt em xuống bùn mất thôi!”
“Không đâu, cho đến khi chúng ta ở đó.” Anh nói, và nhấc bổng cô lên cao hơn cho đến khi anh nắm được đôi chân cô, để một nửa thân trên của cô vắt ngang qua vai anh như thể anh đang vác một bao tải.
Ivy cười và đấm thùm thụp vào lưng anh. Tóc cô tuột ra khỏi búi. “Tóc của em! Ôi tóc của em! Để em xuống!”
Anh kéo cô trở lại, và cô trượt xuống phía trước anh, váy cô bị xếch lên, tóc cô xổ xuống.
“Ivy.”
Anh ôm cô thật chặt dựa sát vào anh, cô có thể cảm thấy sự run rẩy rung chuyển cơ thể anh.
“Ivy?” Anh thì thầm.
Cô hé môi và nhấn chúng vào cổ anh.
Cùng lúc, cả hai cùng vươn đến tay nắm cửa và kéo cánh cửa sau xe mở ra.
“Em chưa bao giờ biết chuyện tình trên ghế sau xe có thể như thế nào,” Ivy nói đùa một lúc sau đó. Cô ngả người trên ghế sau, cười với Tristan. Sau đó cô nhìn lướt qua anh vào đống đồ tạp nhạp trên sàn xe. “Có lẽ anh nên kéo chiếc cà-vạt của anh khỏi cái ly Burger King cũ đó.”
Tristan với tay xuống và nhăn mặt. Anh quăng thứ đang nhỏ giọt đó ra phía trước xe, rồi ngồi trở lại bên cạnh Ivy.
“Ow!” Mùi hương hoa bị nghiền nát tràn ngập không gian. Ivy cười thành tiếng.
“Có gì vui đâu nào ?” Tristan hỏi, kéo những đóa hồng dập nát khỏi chỗ ngồi, nhưng anh cũng đang cười.
“Điều gì xảy ra nếu như có ai nhìn thấy huy hiệu Tu Sĩ của cha anh trên tấm cản xe?”
Tristan ném những bông hoa vào ghế trước và kéo cô dựa vào anh trở lại. Anh lần theo sợi dây lụa của chiếc váy, hôn nhẹ lên bờ vai cô. “Anh sẽ nói với họ anh đang ở cùng một thiên thần.”
“Oh, Tình thế hay làm sao !”
“Ivy, anh yêu em,” Tristan nói, gương mặt anh đột nhiên nghiêm nghị.
Cô nhìn đáp lại anh, rồi cắn môi.
“Đối với anh, đây không phải là một trò chơi. Anh yêu em, Ivy Lyons, và một ngày nào đó em sẽ tin anh.”
Cô quàng tay quanh anh và ôm anh thật chặt. “Yêu anh.” Cô thì thào vào cổ anh. Ivy tin anh, và cô tin tưởng anh trong khi cô không tin tưởng ai khác. Một ngày nào đó cô sẽ đủ can đảm để nói điều đó, rõ ràng từng từ. Em yêu anh, Tristan. Cô sẽ hét lớn ra ngoài cửa sổ. Cô sẽ giăng một băng rôn ngang qua hồ bơi của trường.
Họ mất ít phút để sắp xếp lại bản thân. Ivy bắt đầu cười vang lần nữa. Tristan mỉm cười và quan sát cô cố gắng kềm giữ những lọn tóc vàng xổ tung trong gió – một nỗ lực vô ích. Sau đó anh khởi động xe, thúc nó vượt qua vệt bánh xe và những viên đá để đi vào con đường hẹp.
“Nhìn dòng sông lần cuối đi.” Anh nói, khi con đường lượn thành một khúc quanh gắt xa khỏi đó. Mặt trời tháng Sáu, đang chìm xuống sau rặng đồi phía Tây của vùng đông quê Connecticut, tung vãi những tia sáng trên đỉnh những ngọn cây, trải trên đó những ánh vàng rực rỡ.
Con đường đầy gió trượt xuống thấp, đi vào một đường hầm của những cây thích, cây dương, và những cây sồi già. Ivy cảm thấy như thể cô đang lướt đi bên dưới những con sóng cùng Tristan, mặt trời đang lặn chiếu lấp lánh phía trên, cả hai người bọn họ di chuyển cùng nhau xuyên qua một khe hở thăm thẳm của màu xanh lơ, màu tím và màu xanh lục sẫm. Tristan bật đèn xe.
“Anh không thật sự phải vội đâu.” Ivy nói. “Em không còn thấy đói nữa.”
“Anh đã phá hủy sự ngon miệng của em sao ?”
Cô lắc đầu. “Em đoán em đã được lấp đầy bằng hạnh phúc,” Cô nói dịu dàng. Chiếc xe trườn nhanh vào một khúc quanh gấp.
“Em đã nói, chúng ta không vội mà.”
“Thật lạ quá!” Tristan lẩm bẩm. “Anh tự hỏi điều gì…” Anh liếc xuống dưới chân. “Cái này không có cảm giác…”
“Chậm lại, được không? Có quan trọng gì đâu nếu chúng ta trễ một chút… Ôi!” Cô chỉ thẳng phía trước mặt.
“Tristan!”
Thứ gì đó nhảy qua những bụi rậm và đi vào lòng đường. Cô không nhìn ra đó là gì, chỉ là một chuyển động đu đưa trong bóng tối sâu thẳm. Rồi con nai ngừng lại. Nó quay đầu, đôi mắt của nó bị hút vào ánh đèn đang chiếu sáng của chiếc xe.
“Tristan!”
Họ đang lao thẳng đến đôi mắt sáng ngời đó.
“Tristan, anh không thấy nó sao?”
Vẫn lao tới.
“Ivy, có gì đó…”
“Một con nai!” Cô giải thích.
Đôi mắt của con thú bừng cháy. Rồi ánh đèn đến từ phía sau nó, một sự bùng nổ sáng lòa quanh hình thể tối sẫm của con thú. Một chiếc xe hơi đang đến từ hướng đối diện. Cây cối vây quanh họ. Không có chỗ nào để lách sang trái hay sang phải.
“Dừng lại!” Cô la lên.
“Anh…”
“Dừng lại! Tại sao anh không dừng lại đi.” Cô nài nỉ. “Tristan! Dừng lại đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...