Cái gì?Chuyển đến thành phố S á???
Lãnh Uyển Du vừa kinh ngạc nói vừa nhai ngồm ngoàm chiếc bánh nhân bơ đậu phộng.Cô nuốt hết đồ ăn xuống cổ họng,không nói lên lời nhìn mấy người chuyển bàn học đi.Mẹ Lãnh thở dài,nói:
-Bố con được thăng chức làm phó chủ tịch bên bộ phận,nhưng đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ sang đấy sinh sống,dù sao nhà ông bà cũng ở đấy,con không thích sao?
Lãnh Uyển Du cảm thấy chuyển đi cũng không sao vì vốn dĩ cô không có bạn bè thân thiết gì,chỉ là nơi đây quá quen thuộc với cô rồi,nếu như đi thì sẽ thấy có chút xa lạ.
Đang chán nản ngồi dậy,Lãnh Uyển Du chợt lấy một chiếc hộp nhỏ ở dưới gầm giường,ôm chặt lấy nó.Hành động vừa rồi không qua khỏi mắt mẹ Lãnh,bà lắc đầu ngao ngán rồi nói:
-Tất cả đồ sẽ được dì Lam lo,giờ mau lên xe đi,chú Phan sẽ chở con qua đấy trước!!
Cô hơi ngạc nhiên một chút,sao chưa gì đã vội vàng đi thế, mình còn chưa chạy sang mua ít bánh kẹo
ăn trên đường đi mà.Ngay lập tức,lãnh Uyển Du liền phản đối:
-Nhưng mà mẹ,con muốn...
-Không nhưng nhị gì hết,ở thành phố S cũng có đồ,đến đấy rồi mua.Giờ thì Tiểu Du à,đi xuống hoặc mẹ sẽ trừ tiền ăn vặt của con!!!
Lãnh Uyển Du đành hậm hừ đi xuống nhà,nhanh chóng lên xe rồi đóng lại.Bên cạnh nhà cô,một người con trai đứng ở trước cửa nhìn chiếc xe lăn dần rồi mất hút trên con đường đầy hoa,khuôn mặt trở nên buồn rầu.
Còn về cô,sau khi xe vừa đi,cô liền bảo với chú Phan:
-Chú Phan,tí nữa khi nào gần đến nhớ bảo cháu nhé!Cháu muốn xem xung quanh nơi đây!
-Tiểu thư yên tâm,tôi sẽ gọi!
Tuy Lãnh Uyển Du đã đến thành phố S nhiều lần nhưng cô vẫn muốn thăm thú xung quanh.Không biết liệu nhà mới sẽ thế nào?Có ở vùng ngoại ô không?...Nghĩ nhiều quá,cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
-----------------------------
Thành phố S mặc dù có thiên nhiên,khí hậu rất trong lành nhưng lại vô cùng nhỏ bé.Chú Phan gọi nhanh:
-Tiểu thư,mau dậy đi,chúng ta sắp đến nơi rồi!
Lãnh Uyển Du mơ màng mở mắt.Sau vài phút để nhận thức và tỉnh ngủ lại,cô nói:
-Chú Phan,phiền chú rẽ vào một cửa hàng tiện lợi nào đó,cháu muốn mua chút đồ ăn!
-Vâng,thưa tiểu thư!
Chỉ trong chốc lát,xe đã đỗ trước một cửa hàng tiện lợi không to lắm nhưng trông rất đẹp.Chú Phan mở cửa rồi mở luôn cho Lãnh Uyển Du xuống.Cô nhanh chóng đi vào,mua ba lon coffe,ô mai,kem chocolate,một thanh kẹo dâu...Còn gì nữa không nhỉ??À,món khoái khẩu snack rong biển của cô!
Lãnh Uyển Du vừa thấy gian hàng snack,nhanh chóng phi đến lấy 5 gói snack rong biển,liền đụng trúng tay của một ai đó.Cô ngẩng đầu lên nhìn,là một người con trai!!!Cậu ấy hơi cao,khuôn mặt nhìn trông vô cùng đẹp trai có vẻ hơi lạnh lùng.Cô nhanh chóng rụt tay lại,lấy nhanh rồi chạy đi để lại một người đằng sau dần nở một nụ cười,thật giống cô ấy.
Sau khi thanh toán xong,cô nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng,khuôn mặt đỏ như trái cà chua.Lúc này chú Phan vừa gọi điện xong,nhìn cô nói:
-Xin lỗi tiểu thư,nhưng cô có thể đi bộ về được không?Tôi vừa có chuyện gấp,phải quay lại thành phố A,cô chỉ cần đi thẳng về đến nhà số 73A ở khu sunee black thôi!!
-Không sao đâu,chú cứ đi đi,cháu tự về được mà!!
-Cám ơn tiểu thư!
Nói xong chú Phan nhanh chóng vào trong xe,rồi lăn bánh mất hút.Lãnh Uyển chỉnh lại tóc,rồi xách túi đồ đi về.Chợt một giọng vang từ đằng sau vang lên:
-Cần đi nhờ xe không?
Lại là chàng trai khi nãy,đang ngồi trên một xe đạp thể hình,nói.Lãnh Uyển Du mỉm cười nhẹ nhàng trả lời:
-Cám ơn cậu nhưng tôi tự về được rồi!
-Không sao đâu,dù gì chúng ta cũng là hàng xóm với nhau mà,tôi ở nhà số 78A!
Lãnh Uyển Du hơi bất ngờ,nhưng cuối cùng vẫn ngồi lên yên xe đằng sau,hai tay bám chặt lấy áo phông của anh.Anh bắt đầu đạp rồi phi nhanh hơn,cô ở đằng sau tò mò tên của anh,hỏi:
-Cậu tên gì vậy,tôi tên Lãnh Uyển Du!
-Dạ Tư!!!
Lãnh Uyển Du mới nhận ra mình chưa gọi điện cho anh Tư Nhiên,thanh mai trúc mã của cô.Mà thôi kệ,để về nhà gọi cũng được!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...